Thèm được ghen

Hoài Thu ,
Chia sẻ

Nằm bên anh, chị "ôm" cái điện thoại nhắn tin nhoay nhoáy. Để tạo thêm kịch tính, đôi lúc chị cười khúc khích một mình. Nhưng việc đó chẳng tác động gì tới anh..., khiến chị phát cáu.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc tivi đang phát trận bóng gay cấn, thỉnh thoảng vỗ đùi đen đét, miệng hét lên: “Sút, sút… giời ạ”.

Câu chuyện bắt đầu khi mấy chị em cùng công ty bàn về cái sự ghen của các đức ông chồng. Chết thật! Cho tới lúc đó chị mới giật mình nhận ra, lấy nhau gần chục năm nay, anh chưa bao giờ ghen gì cả. Cứ như thể chị không phải là đàn bà, hoặc giả có là đàn bà thì cũng thuộc loại ma chê quỷ hờn, thiên hạ không ai thèm ngó ngàng nên anh chẳng việc gì phải ghen. Mà sự thật nào đâu có vậy!

Nghe bạn bè nói chị mới nhận ra cái thiệt thòi của một người đàn bà có chồng không hề biết ghen. Ngẫm đi ngẫm lại chị vẫn thấy với ngoại hình của chị, ra ngoài, chị vơ tay trái cũng được vài anh theo. Vậy mà tại sao anh lại có thể “chủ quan” tới như vậy, hay là với anh chị chẳng đáng gì?!
 

Thế là chị lên kế hoạch với tâm nguyện muốn được biết cảm giác khi chồng ghen là như thế nào?

Sáng, chị không dậy sớm nấu bữa sáng cho chồng con như mọi lần, thay vào đó chị ngồi vào bàn trang điểm. Anh ngủ dậy, mắt nhắm mắt mở, hít hít cái mũi, anh thấy lạ vì chị dùng nước hoa, lại còn trang điểm nữa chứ. Nhưng anh chẳng nói gì. Chị vờ nói: “Em bận không nấu đồ ăn sáng cho anh và con được. Hai bố con ra ngoài ăn nhé, tiện thể anh đưa con đi học hộ em”. Anh không gặng hỏi điều gì, lại còn điềm đạm nhắc chị: “Em nhanh lên không khéo muộn giờ làm đấy!”. Rồi anh dắt con ra khỏi nhà đi ăn sáng.

Bực mình, đợi anh đi, chị đặt phịch thỏi son xuống bàn, chẳng thèm tô điểm gì nữa. Ít ra anh cũng phải tỏ ra ngạc nhiên hay thắc mắc về sự thay đổi của chị chứ. Đằng này hình như anh chẳng nhận ra điều đó thì phải. Vậy là chị để nguyên cái khuôn mặt bôi kem, đánh má hồng nhưng màu môi nhợt nhạt đến công ty.
 

Ở chỗ làm, chị tắt máy điện thoại suốt. Chị hi vọng anh có việc gì gọi không được sẽ nảy sinh nghi ngờ gì đó. Nhưng không, về nhà anh chẳng đả động gì. Có lẽ anh nghĩ máy chị hết pin.

Chị hát líu lo suốt ngày. Chẳng phải chị thích hát hò gì, nhưng nghe người ta bảo người đang ngoại tình thường hay yêu đời thế nên chị cố tình hát mấy bài yêu đương trẻ trung, biết đâu anh chột dạ. Trong nhà tắm, chị hát vang vang để anh chú ý. Nhưng khi dừng lại không hát nữa, chị thấy âm thanh từ bộ phim kiếm hiệp anh đang xem còn to hơn cả lời chị hát. Chắc gì anh đã nghe thấy chị!

Chị đi làm về muộn hơn bình thường nhiều lần. Chị nghĩ, cộng với sự thay đổi của mình cả tuần nay, giờ lại về muộn ít nhất anh cũng phải hỏi chị điều gì đó. Nhưng không, tối ngồi ăn cơm, anh bảo: “Đường dạo này tắc ghê quá em nhỉ, anh đi tắc suốt, chẳng trách nào em về muộn. Thôi cố vậy em ạ”. Chị nản, buông bát lên phòng nằm.
 

Chiều qua chị dùng dịch vụ điện hoa gửi tới nhà một bó hoa to đùng. Chị nhờ chàng chủ tiệm viết hộ vài dòng lâm li vào cái thiếp rồi không kí tên. Anh là người nhận bó hoa và tấm thiếp, thấy đề tên người nhận là chị, còn người gửi giấu tên. Anh cầm tất cả vào, chị ngồi ở phòng khách, hoan hỉ chờ sự cáu giận hay sự “tra khảo” của chồng về bó hoa. Nào ngờ anh đưa chị, mặt tỉnh bơ: “Có người gửi điện hoa cho em, không đề tên, thời buổi này còn lắm người kì quặc thật đấy, tặng bó hoa mấy trăm nghìn chẳng dịp gì, lại còn không ghi tên, ai biết đấy là đâu.”

Thôi thế là xong, kế hoạch mà chị dày công dàn dựng cả tuần nay coi như đổ bể. Cái thành trì không cảm xúc như anh khó mà hiểu được. Chị bực mình hỏi lớn tiếng: “Anh là gỗ đá à, chẳng biết ghen là gì, hay anh nghĩ em không có gan ngoại tình?”. Anh nói: “Em hay nhỉ, vợ chồng thì phải tin nhau chứ, ghen làm gì. Thôi anh đi tắm rồi ngủ đây”.

Chị nhìn theo, anh đóng cửa nhà tắm lại, chị ức lên đến tận cổ vì không được chồng ghen…

Chia sẻ