Thấy chồng đòi nợ bố vợ 500 nghìn, tôi tức quá ném trả anh rồi bế con bỏ về nhà ngoại
Nghe chồng nói xong mà tôi hóa đá, mặc dù biết anh sống tính toán nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận nổi.
Tôi kết hôn tới nay đã được 8 năm, cuộc sống cứ đều đều trôi qua. Vợ chồng tôi ít khi to tiếng với nhau. Hàng xóm nhìn vào ai cũng nghĩ vợ chồng tôi hợp tính. Họ ca ngợi bảo tôi hạnh phúc vì chẳng bao giờ thấy vợ chồng nặng nhẹ với nhau. Nhưng thực tình, bình yên của vợ chồng tôi được đánh đổi bằng chính sự nín nhịn, cam chịu của tôi trong suốt bao nhiêu năm.
Từ ngày về sống chung, đã quá nhiều lần tôi bị chồng làm cho tổn thương khiến lòng tôi trở nên chai sạn. Dần dần tôi chọn cách im lặng, chấp nhận mọi thứ làm theo ý chồng để nhà cửa được yên ả vì có nói lại thì anh cũng không để ý tới suy nghĩ, lập trường của tôi.
Mọi việc trong nhà đều do anh quyết định và không cần bàn bạc với tôi. Hễ tôi có làm sai một chút, dù chỉ nhỏ như con kiến, chồng tôi cũng làm um lên và nhắc đi nhắc lại mãi không thấy chán. Những lúc anh bị ốm, tôi tận tình chăm sóc đến nơi đến chốn và vẫn vui vẻ với anh. Còn tôi ốm thì anh lại tỏ thái độ bực bội, khó chịu vì phải làm công việc mà hàng ngày tôi vẫn làm.
Tháng trước, vợ chồng tôi về quê thăm bố mẹ, thấy bố sốt nằm đắp chăn mà mẹ lại đi vắng nên tôi giục chồng đưa bố đi khám. Cũng may bác sĩ nói ông không sao, chỉ bị ốm nhẹ, uống thuốc vài ngày là khỏe lại. Thế mà hôm sau, chồng tôi bất ngờ đưa cho tôi 1 tờ giấy rồi bảo: "Hóa đơn khám bệnh với mua thuốc của bố cô hôm đó. Tất cả hết 500 nghìn, cô cầm hóa đơn sang đưa cho bố mẹ bảo họ gửi trả tôi số tiền này". Nghe chồng nói xong mà tôi hóa đá, mặc dù tôi cũng biết anh sống tính toán nhưng vẫn không thể chấp nhận nổi anh tính từng đồng từng hào với bố vợ như thế.
Nản hơn, khi tôi còn chưa kịp lên tiếng thì chồng vẫn nhắc đi nhắc lại rằng phải sang đòi bằng được, cấm có kiểu dấm dúi cho tiền bố mẹ sau lưng anh ấy trong khi trước giờ chồng chưa từng biếu bố mẹ vợ đồng nào.
Nghĩ tới cách chồng ăn ở với bố mẹ mình, tôi tức quá liền vào phòng ném tờ hóa đơn và 500 nghìn vào người chồng và nói: "500 nghìn của anh to quá, từ giờ anh tự lo liệu lấy bản thân. Bố mẹ nuôi tôi tốn hàng tỷ đồng tôi còn chưa báo đáp được, giờ có 500 nghìn mà anh cũng muốn đi đòi nợ. Đây tôi trả anh, tôi về với bố mẹ tôi".
Nói xong tôi thu dọn đồ đạc rồi ôm con, gọi xe về nhà bố mẹ đẻ. Giải phóng bản thân mình ra khỏi cuộc hôn nhân chẳng có gì ngoài sự cam chịu và nhẫn nhịn. Mấy hôm trước, chồng sang nhà gặp tôi và nói chuyện mong hàn gắn. Thế nhưng tôi lại nghĩ tới những ngày đã qua mà thấy mệt mỏi và ngao ngán. Liệu tôi có nên quay về với anh? Hay tạm thời ly thân 1 thời gian để hai bên có thời gian suy nghĩ, nhìn lại bản thân mình?