BÀI GỐC Cho mình hỏi, các chị em năm nay sắm Tết thế nào?

Cho mình hỏi, các chị em năm nay sắm Tết thế nào?

Ngoảnh đi ngoảnh lại đã hết 1 năm, lại sắp Tết. Tết gì mà chẳng thấy vui, chẳng thấy tiền đâu, chỉ thấy mệt mỏi, trăm mối lo. Các chị em năm nay sắm Tết thế nào? Có ai bị thâm hụt ngân sách như vợ chồng mình không?

2 Chia sẻ

Tết năm nay, tôi là người phụ nữ bất hạnh nhất thế gian!

,
Chia sẻ

Tôi đã nghĩ tới cái chết để được giải thoát. Con dao tôi đã cứa nơi cổ tay, tơ máu đã hằn đỏ. Nhưng nghe tiếng đứa con gái nhỏ của tôi khóc gọi mẹ, tôi lại không có được dũng khí. Nó còn bé quá, sao tôi nhẫn tâm bỏ rơi nó một mình trên đời…

Không khí Tết đã bắt đầu tràn ngập khắp muôn nơi dù năm nay có phần kém nhộn nhịp hơn hẳn năm ngoái. Có lẽ năm vừa rồi, nhiều người sống cuộc sống lận đận, nhưng gần Tết nên thấy ai cũng vui vẻ, hứng khởi. Còn tôi, tôi chẳng thiết tha gì, chẳng còn gì để mong chờ, ước nguyện. Đời tôi xuống đáy cùng rồi và chắc sẽ chẳng bao giờ khá lên được.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đời mình sẽ có lúc tồi tệ thế này. Sinh ra trong gia đình trí thức, tôi được ăn học đàng hoàng, tử tế, mặt mũi sáng sủa. Ai nhìn tôi cũng bảo “Con bé này xinh xắn, tướng vui vẻ, hoạt bát, chắc chắn sau này sẽ lấy được chồng giàu”.

Ấy vậy mà tôi lại chọn 1 chàng nhà quê gia đình thuần nông chính hiệu để lấy. Anh nghèo xơ nghèo xác, đi cái xe Cub cũ rích từ đời nào. Thế mà tôi vẫn yêu, vẫn cưới. Tôi tin tưởng vào tài năng, vào đức hạnh của chồng.

Nhưng mẹ tôi thì không nghĩ vậy. Bà nhất nhất phản đối chúng tôi. Bà cho rằng anh “đũa mốc chòi mâm son”, cố tình tiếp cận và tán tỉnh tôi vì cái hộ khẩu Hà Nội. Mẹ bắt tôi phải qua lại với con trai 1 người đồng nghiệp, đi học Thạc sĩ nước ngoài về, đã có nhà lầu, xe hơi tươm tất.


Anh dù ốm đau bệnh tật cũng là chỗ dựa tinh thần của tôi, là tình yêu, là tất cả, là người duy nhất trên cõi đời tôi có thể tựa vào. Vậy mà ông trời nhẫn tâm đến như vậy.

Bố tôi mất sớm, 1 mình mẹ ở vậy tảo tần nuôi tôi nên tôi rất thương, kính nể bà, chẳng bao giờ dám trái ý 1 câu. Nhưng riêng chuyện hôn nhân, hạnh phúc cả cuộc đời, tôi muốn tự mình định đoạt.

Thế là mẹ kiên quyết từ mặt tôi. Bà hận tôi là đứa con gái tráo trở, phản bội. Từ ngày tôi lấy chồng, bà không cho tôi bước chân vào nhà. Chục năm trời ròng rã tôi không được gặp mẹ, chỉ biết tình hình của bà thông qua họ hàng. Kể cả khi bị bệnh, không thể không có người chăm sóc, bà cũng chẳng viện tới tôi. Bà bán căn nhà rồi vào viện dưỡng lão sống.

Tháng 3 năm ngoái, vừa qua đợt Tết, mẹ tôi tuổi già sức yếu, không chống chọi nổi với thời tiết lạnh giá. Bà lâm bệnh nặng rồi mất. Trước khi lâm chung, mẹ tôi vẫn kiên quyết không nhìn mặt con. Bà còn di chúc lại là thiêu xác bà, đừng để tới khi mất bà vẫn phải đụng mặt đứa con bất hiếu.

Tôi đau khổ 1 thời gian dài, không vực dậy nổi. Mẹ ốm mà tôi không 1 ngày được chăm sóc. Đến tận khi nhắm mắt, mẹ vẫn hận tôi, không chấp nhận tôi. Cuộc đời này, vì chữ tình tôi đã đánh rơi chữ hiếu, muôn đời là 1 đứa con gái tội lỗi.

Nỗi đau này chưa qua, nỗi đau khác đã tới. Chồng tôi vốn từ lâu hay bị nhức đầu, mờ mắt, rát cổ họng, sức khỏe không được tốt. Nhưng vì tiếc tiền, anh không đi khám mà chỉ uống kháng sinh chống đỡ. Đợt hè vừa rồi, anh đột nhiên bị chảy máu cam liên tục, váng đầu, ù tai, họng cũng sưng đau khó ăn uống. Tôi đưa anh đến viện khám thì hay tin dữ anh bị ung thư vòm họng giai đoạn 2.

Anh buộc phải nghỉ làm để chạy chữa, gánh nặng gia đình đổ lên vai tôi. Tôi chạy vạy khắp nơi vừa kiếm tiền nuôi 2 con, vừa chữa bệnh cho chồng. Căn nhà tập thể mới mua 2 năm trước sau thời gian dài tích góp, tôi cũng phải gán nợ Ngân hàng để có tiền chữa cho chồng.

2 tháng hóa trị, bệnh của chồng tôi không có chuyển biến tốt. Bác sĩ nói anh bị di căn xuống thận và phải phẫu thuật. Chi phí để theo chữa trị khá lớn, tôi đành để chồng hút dịch ung thư trước để kéo dài thời gian, rồi lo chạy tiền.

Nhưng chồng tôi không chờ đợi được. Đến cuối tháng 11 thì anh lại rời xa mẹ con tôi mãi mãi. Tôi quỵ ngã. Anh dù ốm đau bệnh tật cũng là chỗ dựa tinh thần của tôi, là tình yêu, là tất cả, là người duy nhất trên cõi đời tôi có thể tựa vào. Vậy mà ông trời nhẫn tâm đến như vậy.

Tôi không biết phải làm sao để có thể sống tiếp. Số nợ khổng lồ đang treo lơ lửng trên đầu, 2 đứa con thì đang tuổi ăn học, cần rất nhiều tiền. Một mình tôi với đồng lương còm cõi chẳng thể lo nổi cho cả 3 mẹ con. Họ hàng cũng không đủ khá giả để giúp đỡ. Tôi bế tắc vô cùng.

Dù vẫn mệt mỏi, buồn khổ vì mất chồng, tôi vẫn phải gắng gượng. Sau giờ làm hành chính, tôi làm thêm việc buổi tối để kiếm chút thu nhập.

Cũng may cháu lớn nhà tôi rất ngoan, rất tự lập. Mới học lớp 4 nhưng biết tự đi học, tự nấu cơm, chăm sóc em gái. Sau khi bố cháu mất, thấy mẹ đau khổ, thằng bé còn kiên cường, nhiều lúc còn là bờ vai để tôi gục vào khóc.

Quá bận bịu trong với miếng cơm manh áo, tôi đã không để ý tới con. Mấy hôm trời nhiễm lạnh, cháu có bị ốm sốt. Nghĩ con ốm vặt giống mọi lần, tôi chỉ cho cháu uống qua loa vài viên cảm sủi. Đến khi cháu sốt cao không giảm và liên tục co giật, tôi mới tá hỏa đưa cháu đến bệnh viện. Nhưng dù đã được các bác sĩ tận tình cấp cứu, nhưng vì đưa con đến viện quá muộn nên con đã không qua nổi ngay trong đêm ấy.

Tôi không gắng gượng được nữa. Chưa đầy 2 năm, tôi mất đi tới 3 người thân. Vì sự bất hiếu của tôi, mẹ tôi chết trong cô độc. Vì sự bất tài của tôi, chồng tôi chết đau đớn bạo bệnh. Vì sự ngu dốt và chủ quan của tôi, con tôi mất khi tuổi còn quá nhỏ. Tôi không thể hiểu nổi mình đã gây nghiệp chướng gì kiếp trước mà bây giờ phải chịu cảnh sinh li tử biệt đớn đau thế này.

Tôi đã nghĩ tới cái chết để được giải thoát. Con dao tôi đã cứa nơi cổ tay, tơ máu đã hằn đỏ. Nhưng nghe tiếng đứa con gái nhỏ của tôi khóc gọi mẹ, tôi lại không có được dũng khí. 

Tôi đã nghĩ tới cái chết để được giải thoát. Con dao tôi đã cứa nơi cổ tay, tơ máu đã hằn đỏ. Nhưng nghe tiếng đứa con gái nhỏ của tôi khóc gọi mẹ, tôi lại không có được dũng khí. Nó còn bé quá, sao tôi nhẫn tâm bỏ rơi nó một mình trên đời…

Hơn 1 tháng nay, tôi vạ vật chẳng làm được gì. Tôi không dám ở 1 mình. Lúc nào tôi cũng cảm thấy mẹ tôi, chồng tôi, con trai tôi đang hiện về oán thán. Tôi sợ hãi vô cùng.

Con gái bé bỏng của tôi chưa hiểu chuyện, ngày nào nó cũng hỏi tôi về anh nó. Tôi nuốt nước mắt nói dối con.

Hôm qua, con cứ nằng nặc đòi đi ra siêu thị chơi như các bạn. Không nỡ tước đi niềm vui của con, tôi cũng gắng gượng dẫn cháu ra ngoài. Nhìn cảnh người người vui tươi, hồ hởi mà lòng tôi đau thắt lại. Tôi biết làm sao để sống qua được những tháng ngày còn lại đây?

Chia sẻ