Xấu hổ vì tính vô duyên mọi lúc mọi nơi của chồng tôi
Anh khiến tôi xấu hổ đến mức muốn chui đầu xuống đất vì những câu khen ngợi ngay ở nơi công cộng và giọng điệu kể chuyện cười trong đám tang.
Tôi rất đồng cảm với anh Bùi Tuấn trong tâm sự "Mới cưới 6 tháng, tôi đã vô cùng chán ngán vợ mình", bởi tôi cũng đang phát ngán ông chồng vô duyên không chịu nổi của mình.
Tôi năm nay 26 tuổi còn chồng 28 tuổi. Chúng tôi kết hôn được hơn 2 năm nay. Vợ chồng tôi cũng đã qua thời kỳ mặn nồng và giờ đang ở giai đoạn cùng nhau cố gắng kiếm tiền để dành sinh con. Chồng tôi không lười biếng lắm, mặc dù cũng có nhưng ở cấp độ chấp nhận được. Anh cũng không ở bẩn, thường xuyên tắm rửa, thay quần áo và đôi lúc chướng mắt cũng quét giúp vợ được cái nhà. Tiền lương hàng tháng anh đều đưa hết cho tôi rồi nhận lại 1,5 triệu để cà phê, đi lại. Tháng nào nộp thiếu, anh cũng sẽ báo cáo đầy đủ các khoản.
Anh có “tình yêu bên ngoài” hay không thì tôi không biết vì không có biểu hiện gì khả nghi. Đi làm về điện thoại quăng quật lung tung, quần áo không có son phấn lạ, cũng không thấy đột nhiên điệu đà bóng bẩy. Nhưng tôi lại đang phát ngán với tính vô duyên của anh.
Thời điểm yêu nhau, tôi bị mê muội nên chỉ biết anh là người vui tính, hào sảng thỉnh thoảng biểu cảm không đúng tình huống nhưng không quá quắt lắm. Đến khi cưới về, ngày nào cũng nhìn thấy nhau, đi đâu cũng kè kè với chồng nên dần mới bộc lộ.
Yêu thì cũng yêu lắm nhưng đôi lúc tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ vì tính cách của anh (Ảnh minh họa)
Như lần chúng tôi đang đi đường, thấy có một vụ tai nạn thương tâm, anh vứt xe máy cho tôi trông rồi cũng xúm vào xem. Đến khi anh xem “chán mắt” mới quay lại bô bô kể cho tôi nghe. Giọng điệu của anh rất vô cảm, tả chi tiết từng bộ phận của nạn nhân bị làm sao. Kể cả những phần lẽ ra không nên nói với vợ anh cũng đem ra để tả khiến tôi rất khiếp vía. Và vì anh nhấn mạnh nhiều lần nên chiều đó đụng tới bát cơm là tôi cảm thấy buồn nôn vì bị ám ảnh trong đầu. Vậy mà đương sự lại chẳng hề hay biết gì, vẫn cứ vô tư vui vẻ vừa ăn vừa rung đùi như thường. Thỉnh thoảng còn quay sang nhắc tôi “Ăn đi em, món này nay ngon quá”.
Hay có lần anh rủ bạn bè về tụ tập tại nhà tôi, ăn uống no nê xong, mọi người ngồi tán chuyện với nhau. Anh chẳng ngại ngần đem chuyện giường chiếu ra để kể, để khoe. Tôi đang dọn dẹp trong nhà mà mặt mày đỏ rực vì xấu hổ và tức giận. Bạn anh được đà, cũng kể vài chuyện gia đình góp vui rồi trêu chọc anh. Cứ tưởng mọi người khen, chồng tôi càng ra sức bốc phét.
Đêm đó, tôi góp ý với anh những chuyện kín đáo như vậy thì đừng nói với bạn bè, nhất lại là vợ ngồi bên trong. Chồng tôi vừa cười vừa nói “Có gì đâu em, tụi nó thế nào anh cũng rõ rành rành”. Rồi anh cũng hứa lần sau nếu có mặt tôi sẽ tránh nói tới chủ đề đó.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy lời hứa đó chẳng có mấy sức nặng. Vì nhiều lần tôi đã nghe vợ của bạn anh hỏi thầm những chuyện đó mà câu đầu tiên đều là “Nghe anh Q nhà chị nói…”. Hơn thế nữa, những lần hai vợ chồng đi chơi với nhau, anh đều khen tôi rất to ở nơi công cộng. Những câu khen khiến tôi chỉ muốn chui đầu xuống đất. Chẳng hạn như: Vợ nay mặc thế này xinh ơi là xinh, như gái 16 vậy. Hay: "Ơ vợ đánh phấn phải không? Khéo thật đấy, chồng không hề nhận ra tí nào luôn. Cứ tưởng vợ đẹp tự nhiên như vậy".
Nhiều khi tôi cũng đã nói với anh chuyện tôi không hài lòng, không vui sướng chút nào khi anh khen tôi như vậy ở ngoài đường cả. Tôi chỉ muốn anh biết như vậy thì giấu ở trong lòng, đừng nói ra mà thành vô duyên. Có lẽ do tôi nói không được khéo mà chồng tôi bực bội bảo “Không khen thì bảo chồng chẳng am hiểu tâm lý phụ nữ. Khen thì lại khó chịu. Thay đổi xoành xoạch, biết đường nào mà theo”.
Gần đây nhất, trong đám tang ông chú tôi dưới quê. Anh ngồi chồm hỗm ở bên cạnh tôi để kể chuyện tiếu lâm trong khi các bác các cô thì ôm khăn tang khóc lóc ngay gần đó. Những câu chuyện tiếu lâm này cũng là chủ đề đám tang nhưng rất vô duyên. Giọng điệu của anh khiến một số người không nhịn được phải bật cười, trong đó có cả tôi. Cười xong, tôi mới sực nhớ là đang đám tang, lại phải giả bộ bi thương. Một số cô bác chị em khác cũng vậy, ai cũng nửa khóc nửa vểnh tai lên nghe chuyện cười chồng tôi kể. Đến khi buồn cười quá thì cúi đầu mím môi vai rung rung.
Khi anh kết thúc câu chuyện thứ 4 thì tôi không chịu được nữa, xua tay bảo anh ra ngoài ngồi cùng các anh em khác. Anh cũng đứng dậy rời đi. Chỉ chưa đầy 5 phút sau, tôi nghe thấy bàn anh cười phá lên. Tôi biết ngay là anh lại kể chuyện cười.
Tôi biết phải làm gì với ông chồng vô duyên này đây? Yêu thì cũng yêu lắm nhưng đôi lúc tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ vì tính cách của anh.