Tôi đang xốc lại tinh thần chuẩn bị cái Tết cuối cùng thật đầm ấm cho chồng
Mặc dù đã khóc và suy nhược do suy nghĩ nhiều nhưng tôi đang cố gắng xốc lại tinh thần để chuẩn bị một cái Tết cuối cùng thật đầm ấm cho chồng.
Tết năm nay là cái Tết cuối cùng tôi ở cạnh chồng, thế nên tôi định làm gì đó thật đáng nhớ. Không thể nói là vui nhưng tôi cũng lờ mờ nhận thấy chút hạnh phúc cho cả hai khi bắt đầu một con đường mới.
Làm vợ anh suốt 7 năm trời, tôi vẫn không thể nào sinh cho anh một đứa con. Điều này gây ra cho tôi một nỗi sợ và ám ảnh lớn. Tôi sợ một đứa trẻ con bất ngờ xuất hiện trước mặt bố mẹ chồng, sợ phải nghe tin vui từ người quen và bạn bè. Tất nhiên sợ nhất vẫn là chồng. Chắc anh đã quá quen với nỗi thất vọng về tôi.
Tôi sống trong nhà chồng một cách lặng lẽ, luôn luôn cố gắng làm phần việc của mình tốt nhất có thể. Tôi luôn sợ nhỡ mình làm gì sai sót để mọi người phật ý thì sẽ lại bị đem nỗi khổ không con ra để dày vò.
Nhưng tôi yên phận không có nghĩa là không bị đụng đến. Chồng tôi rất tốt nhưng vợ chồng cũng thỉnh thoảng cũng xảy ra va chạm. Tôi muốn gần gũi anh nhiều hơn để mong bấu víu chút hi vọng nhưng lại thường không làm anh hài lòng. Cuộc vui thì ngắn mà lúc nào tôi cũng bị ăn mắng phải đưa tay thế này, phải đưa chân thế kia rồi lóng ngóng luống cuống làm theo lời chồng. Có lúc bực mình anh còn quen miệng chửi thề, hoặc nhẹ nhất cũng mắng tôi “đồ thiểu năng”. Tôi cố gắng làm dịu không khí nên càng bị mắng càng nhe răng cười, cười mà nước mắt cứ rớt.
Tôi luôn sợ nhỡ mình làm gì sai sót để mọi người phật ý thì sẽ lại bị đem nỗi khổ không con để dày vò (Ảnh minh họa)
Tôi không dám trách chồng và từ trong tâm khảm cũng không muốn giận anh. Sức kiên nhẫn của mỗi người đều có giới hạn, huống hồ anh lại là đàn ông, họ có nhu cầu và quyền chính đáng để có những đứa con. Tôi làm vợ nhưng ngoài mấy việc chân tay nhà cửa bếp núc thì không làm được gì nên tôi mới là người đáng trách.
Tôi rất thích được chồng chở đi ăn và dạo phố mặc dù thói quen này đã bị cho ngủ quên từ 5 năm nay. Nhưng mỗi lần đi cùng anh cũng rất đau lòng. Anh không nhìn vợ cũng không nhìn phụ nữ xung quanh. Anh chỉ nhìn những đứa trẻ con với ánh mắt hau háu và khao khát. Không cần đến trực giác của một người vợ tôi cũng hiểu anh muốn con đến thế nào.
Ý nghĩ ly hôn để chồng cưới vợ khác đã có từ rất lâu trong đầu tôi nhưng vì quá nhút nhát nên lần lữa chưa dám thực hiện. Vì không có con nên chồng là niềm an ủi lớn nhất duy nhất cuộc đời tôi. Nếu không có anh thì tôi chỉ muốn sống qua loa cho hết cuộc đời. Nhưng hình như là tôi đã quá ích kỷ, tôi sợ mình mất mát nhưng thật ra nếu cứ tiếp tục vợ chồng, chồng tôi mới là người mất mát lớn hơn.
Chồng tôi tuyên bố không bao giờ chia tay. Nhưng dù anh có thật sự cần tôi hơn thế, tôi vẫn không đủ tự tin để làm vợ anh thêm nữa. Tôi đâu dám chắc anh không tìm đến một người phụ nữ thứ hai, cũng đâu dám chắc một ngày nào đó không mang về một đứa con... Tôi nghĩ điều đó sẽ xảy ra, chỉ là sớm hay muộn.
Vì vậy mà bấy lâu nay tôi luôn sống nơm nớp như một kẻ sợ mất trộm. Thế nên tốt nhất là thà không có ngay từ đầu để khỏi phải mất còn hơn là có để rồi đánh mất vĩnh viễn.
Tôi càng quyết tâm hơn khi vài tháng trước tình cờ nghe được câu chuyện của mẹ chồng với hàng xóm. Hàng xóm hỏi: “Thế bà không có ý định gì để có cháu bế à?”. Mẹ chồng tôi bảo: “Nó cứ ở đây và ăn mày thằng con tôi như thế thì làm sao được”.
Câu nói thẳng thắn đó tuy đau nhưng lại giúp tôi sáng suốt ra rất nhiều. Lâu nay tôi cứ nghĩ tôi ở nhà chồng với tư cách vợ và con dâu, giờ tôi nhận ra mình còn có thân phận ăn mày. Tôi thầm cảm ơn mẹ chồng và thầm mong bà hãy cho tôi vài tháng nữa để được ăn cái Tết cuối cùng với chồng trước khi lặng lẽ ra đi.
Nghe thật bi quan quá phải không mọi người? Mặc dù đã khóc và suy nhược do suy nghĩ nhiều nhưng tôi đang cố gắng xốc lại tinh thần để chuẩn bị một cái Tết thật đầm ấm cho chồng.
Mặc dù đã khóc và suy nhược do suy nghĩ nhiều nhưng tôi đang cố gắng xốc lại tinh thần để chuẩn bị một cái Tết thật đầm ấm cho chồng (Ảnh minh họa)
Tết này, ngoài làm những món mà chồng thích, tôi còn mang tất cả giày của anh ra đánh xi, áo quần thì là thẳng thớm đẹp đẽ. Tôi cũng mua thêm rất nhiều quần áo mới và treo hết trong tủ cho anh. Nếu như sau khi tôi đi mà anh vẫn chưa kịp mang về nhà một người phụ nữ mới thì anh cũng không mất công phải tự là áo quần. Anh vốn rất lười khoản này.
Lần này đi thật rồi, tôi định sẽ đợi đến khi nào anh có con và con anh vào lớp 1 mới xuất hiện. Hi vọng cả anh và tôi đều không phải đợi lâu.
Không biết mọi người đã chuẩn bị Tết thế nào cho chồng nhỉ? Vẫn còn khoảng 1 tuần nữa mới đến Tết, ai gợi ý giúp tôi để Tết cuối cùng này thật vui vẻ và hoành tráng bên chồng không?