Tôi từng nghĩ chuyến đi này sẽ là một "thảm họa" khi chồng bận việc đột xuất, để mặc hai người phụ nữ khắc khẩu đi cùng nhau. Nhưng rồi, chính chuyến đi ấy đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của tôi về mẹ.
Cả bàn im phăng phắc.
Tờ giấy tôi ký ngày hôm ấy không chỉ là xác nhận tài sản, mà nó như một vết nứt vô hình nằm giữa cuộc hôn nhân này...
Tôi nắm tay bà, bối rối đến không nói thành lời, chỉ biết gật đầu.
Sống cùng bà ngày nào là ngột ngạt ngày đó.
Đám cưới chỉ còn vài tháng nữa. Căn nhà thì đã đặt cọc. Tình yêu 5 năm của chúng tôi, liệu có đủ lớn để vượt qua rào cản tư tưởng này?
Nếu cứ thế này thì sớm muộn gì tôi cũng gục ngã mất thôi.
Tôi cũng đành chịu nhưng càng ngày càng như bị bào mòn.
Tôi nhìn quanh căn nhà vốn từng đầy tiếng ho, tiếng gọi, giờ chỉ còn tiếng thìa chạm bát và tiếng thở dài của tôi.
Tôi từng nghĩ mình trả lại công bằng cho bản thân, hóa ra là đang gieo cho con mình hình ảnh về một người mẹ cay nghiệt.