Có lúc tôi muốn chủ động nói chuyện với chị chồng, nói rõ suy nghĩ rằng tôi chưa có khả năng, nhưng trong lòng luôn sợ.
Tôi thấy xấu hổ, thấy biết ơn, thấy thương đến đau lòng.
Tôi cúi đầu rót nước, tai ù đi. Chồng tôi biết chuyện, có lần an ủi bảo mẹ nói thế cho vui, tôi đừng để bụng...
Không ai nghĩ mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
Tôi biết mình không có quyền than thở, nhưng đôi khi cảm giác muốn gục ngã.
Nó không phải vài dòng dặn dò, mà là… 5 trang giấy chi chít điều khoản...
Tôi nói ra không phải để trách con dâu, vì Loan vẫn là đứa biết điều, chỉ là cách sống của nó khác thời chúng tôi quá.
Tôi từng nghĩ chuyến đi này sẽ là một "thảm họa" khi chồng bận việc đột xuất, để mặc hai người phụ nữ khắc khẩu đi cùng nhau. Nhưng rồi, chính chuyến đi ấy đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn của tôi về mẹ.
Cả bàn im phăng phắc.
Tờ giấy tôi ký ngày hôm ấy không chỉ là xác nhận tài sản, mà nó như một vết nứt vô hình nằm giữa cuộc hôn nhân này...