Tái hôn sau 5 năm chồng mất, vị khách không mời xuất hiện tại đám cưới khiến tôi bật khóc

Thủy Tiên (t/h),
Chia sẻ

Một cậu bé xa lạ xuất hiện và bí mật về trái tim của người chồng quá cố đã khiến tôi vỡ òa trong nước mắt.

Nắng hôm nay thật đẹp, thứ nắng vàng như mật ong rót đầy trên những tán lá, len lỏi qua khung cửa sổ của nhà hàng nơi tôi đang tổ chức lễ cưới. Tôi, trong bộ váy trắng tinh khôi, tay trong tay người đàn ông tôi yêu, mỉm cười rạng rỡ chào đón khách mời. Con trai tôi, bé Tùng, trông thật chững chạc trong bộ vest nhỏ, cứ tíu tít chạy quanh chân bố dượng. Hạnh phúc tưởng chừng như viên mãn, tròn đầy sau năm năm dài đằng đẵng kể từ ngày Hùng, người chồng quá cố của tôi, rời xa thế giới này.

Năm năm trước, cũng vào một ngày đầu thu, vụ tai nạn thảm khốc đã cướp Hùng đi mãi mãi, để lại tôi cùng bé Tùng khi ấy mới lên ba. Tôi đã nghĩ rằng trái tim mình đã chết theo anh, rằng cuộc đời mẹ con tôi sẽ chỉ là những chuỗi ngày xám xịt. Tôi đã tự nhủ sẽ ở vậy nuôi con, thờ chồng, không cho phép bất kỳ người đàn ông nào bước vào cuộc sống của mình nữa.

Thế rồi Khoa đến. Anh là đồng nghiệp mới ở công ty, một người đàn ông điềm đạm, ấm áp và vô cùng kiên nhẫn. Anh không vội vã tấn công, chỉ lặng lẽ ở bên, giúp đỡ tôi trong công việc, lắng nghe tôi kể những câu chuyện không đầu không cuối. Anh không cố gắng thay thế Hùng, mà dịu dàng xoa dịu những vết sẹo trong lòng tôi. Điều khiến tôi cảm động nhất là cách anh đối xử với bé Tùng. Anh dạy con đá bóng, kiên nhẫn lắp ráp cho con những bộ lego phức tạp, cùng con đọc truyện mỗi tối. Dần dần, tiếng cười của bé Tùng đã trở lại giòn tan, và trái tim tôi, vốn đã hóa đá, cũng bắt đầu ấm dần lên.

Ngày Khoa cầu hôn, tôi đã khóc. Tôi khóc vì hạnh phúc, nhưng cũng khóc vì cảm thấy có lỗi với Hùng. Nhưng chính bé Tùng đã níu tay tôi, nói một câu ngô nghê: "Mẹ ơi, con muốn có ba Khoa. Ba Hùng ở trên trời chắc cũng sẽ vui mà mẹ". Câu nói của con trẻ như một lời khẳng định, giúp tôi gạt đi những gánh nặng cuối cùng để can đảm đi tìm hạnh phúc mới.

Bữa tiệc đang diễn ra trong không khí ấm cúng và vui vẻ. Khi tôi và Khoa đang đi từng bàn để cảm ơn khách mời, tôi chợt thấy ở góc sảnh, có một người phụ nữ và một cậu bé chừng mười tuổi, ăn mặc giản dị, có phần rụt rè đứng nép vào một cây cột. Họ không giống bất kỳ vị khách nào tôi đã mời. Linh tính có điều gì đó đặc biệt, tôi nhẹ nhàng nói với Khoa rồi bước về phía họ.

"Chào chị, chị tìm ai ạ?" Tôi hỏi.

Người phụ nữ ngước lên, đôi mắt ngập ngừng, xúc động. Chị nắm chặt tay cậu con trai bên cạnh. "Chào chị... Em xin lỗi đã đường đột đến mà không được mời. Em... em là mẹ của cháu Nam đây. Em chỉ muốn đưa cháu đến để cảm ơn chị và gia đình."

Tái hôn sau 5 năm chồng mất, vị khách không mời xuất hiện tại đám cưới khiến tôi bật khóc - Ảnh 1.

Ảnh minh họa: AI

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì. Cái tên Nam hoàn toàn xa lạ. Thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, người phụ nữ nói tiếp, giọng run run: "Năm năm trước, con trai em bị suy tim giai đoạn cuối, sự sống chỉ còn tính bằng ngày. Và... cháu đã may mắn được nhận trái tim từ chồng chị, anh Hùng ạ."

Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như ngưng lại. Tai tôi ù đi, cổ họng nghẹn đắng. Tôi nhìn xuống cậu bé tên Nam. Em có đôi mắt sáng, gương mặt khỏe mạnh, hồng hào. Người phụ nữ nhẹ nhàng đặt tay con lên ngực, nói với tôi: "Trái tim của anh ấy vẫn đang đập ở đây, chị ạ. Rất khỏe mạnh. Nhờ có anh ấy mà con em được sống, được đến trường như hôm nay. Nghe tin chị đi bước nữa, chúng em thật lòng muốn đến để chúc phúc, và để nói rằng anh Hùng chắc chắn sẽ mỉm cười ở một nơi rất xa."

Tôi không kìm được nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Nhưng đây không phải là những giọt nước mắt của nỗi đau, mà là của sự biết ơn, của một cảm xúc thiêng liêng đến khó tả. Tôi quỳ xuống, ôm chầm lấy cậu bé. Qua lớp áo sơ mi mỏng, tôi cảm nhận được từng nhịp đập rộn ràng, mạnh mẽ trong lồng ngực em. Một phần của Hùng vẫn đang ở đây, vẫn đang sống, vẫn tiếp tục yêu thương cuộc đời này theo một cách khác.

Khoa đã bước đến bên tôi từ lúc nào. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ vòng tay ôm lấy cả tôi và cậu bé Nam. Anh hiểu. Anh hiểu những giọt nước mắt của tôi.

Vị khách không mời ấy đã mang đến cho đám cưới của tôi món quà quý giá nhất. Đó không phải là vật chất, mà là sự thanh thản, là lời chúc phúc từ quá khứ. Tôi biết rằng, Hùng không hề rời đi. Anh đã hóa thành nhịp đập trong một cơ thể khác, và ngày hôm nay, anh đã đến, chứng kiến và chúc phúc cho tôi, để tôi có thể toàn tâm toàn ý bắt đầu một chương mới của cuộc đời.

* Tâm sự của độc giả

Chia sẻ