Sau lần gặp gỡ với kẻ thứ 3, vợ để lại tâm thư khiến chồng chảy nước mắt vì hối hận
Từng ấy thời gian chung sống, sự kiên tâm của Xuân cũng chẳng thể khiến Thắng cảm động. Thế nên sau lần gặp gỡ với nhân tình của chồng, điều duy nhất cô nghĩ mình nên làm là...
Xuân ngồi bần thần ở giường, khuôn mặt tiều tụy chìm trong hai mảng màu sáng tối. Ánh điện le lói trong phòng dần dần bị màn đêm vây kín. Gió bên ngoài cánh cửa không ngừng rít. Lại một đêm nữa, Thắng không trở về nhà.
Phải rồi, đó là người chồng, người cha của con cô. Cũng là người cô dành cả thanh xuân, đánh đổi để được cùng anh bước lên lễ đường. Nhưng có lẽ cũng chính khoảnh khắc ấy, cô trở thành kẻ tự chôn mình trong hố sâu.
Thắng chưa yêu cô và cũng có thể là không bao giờ yêu cô. Tất cả có lẽ chỉ là do anh bị cha mẹ ép buộc phải chịu trách nhiệm. Còn đối với anh, Xuân chỉ là một người vợ trên danh nghĩa. Dẫu cô cũng từng đồng cam cộng khổ với anh suốt 5 năm sự nghiệp, ủng hộ anh sau những lần thất bại hay sinh cho anh một đứa con ngoan.
Có một lần cô đã từng hỏi Thắng: "Anh có yêu em không?". Khi ấy anh nghe, chỉ thở dài rồi không nói gì. Cô còn nuôi hy vọng, nhưng đến lúc biết anh đang quen một người phụ nữ khác, Xuân biết mình đã nhầm.
Ảnh minh họa.
Tiếng cánh cửa đóng sầm lại khiến dòng suy nghĩ của Xuân bị cắt ngang. Thắng đã trở về trong bộ dạng không còn tỉnh táo và hơi men nồng nặc. Cô lại cặm cụi thay đồ, lau mặt mũi chân tay cho anh. Đến khi xong việc, cô ngả lưng xuống giường, lẩm nhẩm: "Ít ra hôm nay anh ấy còn về nhà".
Sáng sớm hôm sau, khi anh rời nhà đi làm, cô lại bất ngờ nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Đến khi nhấc máy, đầu dây bên kia vẫn đáp thật ngọt ngào: "Chị có phải là vợ anh Thắng không?".
"Phải, là tôi đây. Ai vậy nhỉ?". Lời đáp đưa ra, cô gái giọng nhỏ nhẹ. "Là ai thì gặp em chị sẽ biết. Em có chuyện của anh Thắng muốn nói với chị. Hôm nay, 7h tối tại cà phê đối diện quán Trâm Anh, em đợi chị". Cô nàng nói xong thì tắt máy, tai của Xuân như ù đi trước cuộc hội thoại vừa rồi. Trong lòng của cô là những lo sợ mơ hồ, bởi đó có thể là người phụ nữ mà Thắng đang quen.
Không ngoài dự đoán của Xuân, khi thành phố lên đèn, người gặp mặt cô tại quán cà phê còn rất trẻ, thoáng nhìn cũng chỉ ngoài đôi mươi. Vừa thấy Xuân, cô gái gật đầu cười nhẹ, khuôn mặt cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì nhiều.
Cho đến khi Xuân vừa định lên tiếng thì cô gái trẻ cũng không ngần ngại nói luôn: "Chắc chị rất bất ngờ khi em hẹn gặp chị lúc này đúng không? Nhưng nếu không gặp bây giờ, em chẳng biết lúc nào là thích hợp. Em đang quen với anh Thắng. Hơn nữa, em cũng đã có bầu với anh ấy".
Lời nói như sét đánh ngang tại gần như khiến Xuân ngừng thở, chết lặng một hồi. Cô mấp máy môi hỏi: "Sao cơ?" thì cô nàng kia nói tiếp: "Anh Thắng cũng chỉ mới biết chuyện này ngày hôm qua thôi".
Xuân nghe xong, im lặng không nói gì. Hóa ra vì chuyện này mà Thắng đã uống rượu say đến mức ấy. Cô không biết là anh vui quá nên uống hay là vì không biết phải đối diện với cô như thế nào. Xuân cố vẽ lên một nụ cười trên gương mặt, đáp lại cô gái trẻ. "Vậy em tìm gặp chị là có ý gì? Muốn chị nhường lại anh ấy cho em? Hay em muốn như thế nào?".
Ảnh minh họa.
Câu hỏi trực tiếp vào vấn đề khiến cô nàng cười có chút bất ngờ nhưng rồi cô nàng lại lấy lại bình tĩnh ngay sau đó: "Chị ly hôn đi, dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng không xuất phát từ tình yêu". Cô nhân tình của chồng nói khiến Xuân bật cười chua chát. Cô cố kìm nén cảm xúc rồi đứng dậy: "Có vậy thôi đúng không? Vậy tôi nghe cả rồi, tôi về trước vì có việc bận".
Xuân đáp lời rồi rời khỏi quán cà phê với bộ dạng thất thần. Khi trở về, cô thấy anh đang ngồi ở sofa đợi. Anh cất tiếng hỏi: "Em đi đâu mà giờ này mới về? Con nó cứ hỏi mãi mà điện thoại thì không liên lạc được". Xuân nghe Thắng nói, cười trừ lắc đầu, nuốt nước mắt vào trong. Chắc hẳn bây giờ anh chưa hề nghĩ rằng vợ mình đã biết tất cả.
Tối hôm đó, Xuân ngồi làm việc rất lâu rồi mới đi ngủ. Cô vòng bàn tay ôm chồng, nước mắt rơi lã chã xuống gối. Buổi sáng Thắng đi làm sớm, cô cũng chuẩn bị sẵn hành lý để rời đi. Tới chiều tối, khi anh trở về căn nhà im ắng thì thấy lá thư cô viết đặt ngay trên giường.
"Anh này, mình kết hôn cũng thấm thoắt 7 năm rồi. Cuộc hôn nhân không mấy vui vẻ này là do em nên anh mới phải chấp nhận một cách gượng ép. Trong chuyện này, em có lỗi vì cố chấp, mọi thứ đều do em. Có lẽ suốt thời gian qua, tình cảm của anh dành cho em chẳng giống như thứ trao cho cô ấy. Cô ấy có thai rồi, con của chúng ta cũng đã lớn. Em không muốn trong ký ức của con sau này phải chịu cái cảm giác gia đình rằng xé nhau trước tòa.
Thế nên em chọn cách ra đi trong êm đẹp, không một lời cãi vã. Em nhường hạnh phúc đáng ra là của cô ấy để ra đi. Anh không cần áy náy hay bận tâm về em và con. Cảm ơn anh vì đã chịu đựng em suốt bao nhiêu năm, cảm ơn quãng thời gian thanh xuân đã giúp em biết dũng cảm mà yêu bất chấp, chẳng màng kết quả thế nào. Đồ ăn em mua sẵn còn nhiều trong tủ, khi em đi, hãy đón cô ấy về và sống hạnh phúc nhé. Tạm biệt người em thương!".
Đọc xong bức thư của vợ, nước mắt của anh rơi lã chã. Đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được sự đau đớn của trái tim. Thắng nhận ra mình thực sự yêu vợ chứ không còn coi cô trên danh nghĩa. Anh vụt đứng dậy chạy khỏi nhà mong tìm được Xuân và con mình lúc này. Anh đã sai, thực sự quá sai lầm rồi!