Sáng sớm tinh mơ thấy mẹ đẻ đang chống nạnh trước cổng, tôi định bước ra nhưng bố chồng đi vào bảo: "Con cứ ngồi im trong này"
Phải đến tận trưa tôi sang nhà mẹ đẻ thì mới biết được nguyên nhân vì sao sáng sớm mẹ tôi đã chạy sang nhà thông gia và kêu gào ầm ĩ như thế.
Mẹ chồng và mẹ đẻ tôi không ưa nhau. Hai bà từng là bạn học, hồi đi học thì cũng ganh ghét nhau chuyện học hành rồi nhan sắc. Ghét nhau từ hồi còn trẻ, ấy thế mà rồi đúng là oan gia ngõ hẹp, cuối cùng lại trở thành thông gia.
Tôi và anh thì quen nhau ở trường đại học, cùng quê nên anh thường giúp đỡ tôi những việc như bê nước, sửa quạt… thế nên tình cảm lớn dần rồi yêu nhau. Ngày biết tôi yêu anh, mẹ tôi đã tức giận nói: "Mày lấy ai thì lấy, đừng có lấy con trai bà già kia". Còn anh cũng kể mẹ anh ra sức ngăn cản.
Nhưng chúng tôi vẫn đến với nhau, thậm chí hai đứa còn đấu tranh bằng cách đều xin việc trong TP.HCM, mỗi năm về nhà đúng 2 lần. 3 năm sau thì cả hai bên gia đình đều phải xuống nước, kêu gọi chúng tôi về làm gần nhà và thích cưới thì cưới.
Tôi còn nhớ, ngày cưới, mẹ chồng tôi nhờ em gái của bà sang nhà tôi đón dâu. Mẹ tôi bực lắm, bà kê cái bàn chặn ngay trước cổng khiến nhà trai phải đạp đổ hàng rào bằng cây ngâu mới vào được nhà. Chú rể cũng phải dở khóc dở cười đỡ váy cho cô dâu bước qua. Làng xóm cũng biết đôi thông gia không ưa nhau từ đó.
Cưới về, tôi không phải sống chung với nhà chồng vì vợ chồng tôi thuê phòng sống và làm việc ở Hà Nội. Tháng 2-3 lần lại về quê thăm nom hai nhà. Mỗi lần về là tôi lại nghe em chồng kể chuyện mẹ chồng mẹ đẻ tôi cãi nhau ngoài chợ, hay chê bai nhau trong đám cưới ai đó… Nói chung, cứ hai bà gặp mặt nhau là y như rằng có chuyện xảy ra.
Sáng sớm tinh mơ chủ nhật, tôi còn đang ngủ thì nghe thấy tiếng đạp cửa cổng rồi tiếng mẹ đẻ tôi oang oang: "Bà tưởng bà làm thế là hay à? Bà tưởng bà giỏi giang hơn tôi chắc".
Tiếng mẹ chồng tôi trong nhà vọng ra: "Tôi không nói chuyện với con người thiếu ý thức. Con người chỉ biết mắng mỏ người khác".
Tôi tỉnh cả ngủ, ngồi bật dậy ngay lập tức. Biết là hai mẹ lại mâu thuẫn gì rồi. Tôi đang định chạy ra can ngăn thì đã nghe thấy tiếng mẹ tôi tiếp: "Tôi sẽ dạy con tôi bật lại bà! Bà sống biết điều chút đi thì con cháu nó báo hiếu. Chứ cứ sống kiểu hai mặt ấy thì sau khổ cũng đừng có trách ai".
Tôi đã đứng dậy nhưng bố chồng đi vào bảo: "Con cứ ngồi im trong này, kệ hai bà ấy cãi nhau". Hai mẹ ầm ĩ mãi một lúc sau bố tôi tới kéo mẹ tôi về thì mới yên chuyện. Tôi cũng xấu hổ ngượng ngùng chỉ biết im lặng nấu bữa sáng.
Đến trưa, tôi sang nhà mẹ đẻ mới biết nguyên nhân. Hóa ra là mẹ chồng tôi đi nói xấu tôi, bà kể khắp với làng xóm tôi lười biếng, về nhà chồng mà ăn no ngủ chỏng vó trưa trờ trưa trật mới dậy. Rồi còn lôi đủ các tính xấu ra để gán ghép cho tôi tham lam, ghen tuông, ganh tị em chồng… Mẹ tôi nghe được, tức quá nên sáng sớm nay đã sang để mắng lại.
Tôi thật không biết làm sao nữa mọi người ạ. Giờ tôi là người khó xử nhất, chẳng dám bênh ai. Cứ thế này chắc tôi chẳng về quê nữa cho yên chuyện.
(vanvu...@gmail.com)