Quà cưới của mẹ chồng cũ dành cho tôi là chiếc váy cưới năm xưa tôi mặc

D.C,
Chia sẻ

Ngày tôi ôm con rời nhà chồng, chiếc váy cưới lại một lần nữa làm đau cả mẹ chồng và tôi. Tâm trạng bà lúc đó rất mâu thuẫn, bà không muốn để tôi mang chiếc váy đi nhưng khi tôi để chiếc váy lại, bà lại trách tôi sớm quên chồng đã mất và vứt bỏ ân tình của mẹ chồng.

Tôi thật sự rất biết ơn khi cuộc đời vẫn cho tôi nói hai tiếng “mẹ chồng”. Với nhiều người nó ác cảm bao nhiêu thì với tôi nó lại thân thương đến vậy.

Khi con còn ẵm ngửa trên tay, tôi đã phải đưa tang chồng. Tôi nhớ hôm họ hàng nhà tôi sang viếng, ai đó đã nói nhỏ sau lưng “xong đám thì dọn đồ mà về”. Đi lấy chồng rốt cuộc cũng chỉ vì chồng, chồng chết thì còn mấy ai ở lại thờ phụng bố mẹ chồng, nhất là khi hôn nhân chỉ vẻn vẹn 14 tháng.

Tôi cũng không muốn ở lại cái nơi toàn kỷ niệm buồn và người xa lạ. Vợ chồng còn có hôn thú chứ bố mẹ chồng và con dâu thì làm gì có thứ giấy tờ nào ràng buộc. Ấy vậy mà tôi vẫn ở lại, không phải vì con còn nhỏ hay nhà chồng còn chút của cải để bòn rút mà vì cái nghĩa. Tôi thương họ và họ cũng thương tôi.

Quà cưới của mẹ chồng cũ dành cho tôi là chiếc váy cưới năm xưa tôi mặc  1
Đi lấy chồng rốt cuộc cũng chỉ vì chồng, chồng chết thì còn mấy ai ở lại thờ phụng bốmẹ chồng, nhất là khi hôn nhân chỉ vẻn vẹn 14 tháng (Ảnh minh họa)

Thương nhất là mẹ chồng của tôi. Chiếc áo cưới mà bà mua trả góp trừ vào lương hưu cho tôi còn chưa trả hết nợ. Bà hay kể ngày xưa, mơ ước cả đời con gái của bà là có một chiếc áo dài cưới riêng để trước mặc vào ngày trọng đại. Sau là để truyền lại cho con cháu tạo thành một truyền thống cho phụ nữ trong gia đình. Mơ ước không thành, bà “nuôi chí” sẽ “phục thù” từ đời con dâu. Và tôi may mắn được làm con dâu bà.

Tôi đơn giản hơn bà, chỉ cần đi thuê là được nhưng bà nhất định phải mua, mà mua thì đắt. Lúc đầu tôi còn trách oan bà nghèo mà chơi sang. Tôi là một trong những cô dâu nghèo có niềm vinh dự mặc váy cưới riêng, niềm tự hào đó khiến tôi trông “sáng rực và rạng rỡ” trong ngày cưới theo lời mẹ chồng. 

Xong xuôi, tôi còn kì công đặt làm một chiếc hộp chống ẩm mốc riêng thật đẹp và trang trọng đặt chiếc váy cưới vào để sau này dành tặng con gái. Mẹ chồng tôi rất xúc động, bà nói sau này khi con tôi khoác váy lên, nó sẽ cảm nhận được tình yêu, sự cũ kĩ thân thương cũng như sức mạnh và sự gắn kết của truyền thống gia đình.

Mỗi tháng bà đều trích đều đặn 700 nghìn từ sổ hưu để trả góp cho chiếc váy đó. Ấy thế mà tiền trả còn chưa hết, cuộc hôn nhân của tôi đã chấm dứt trong mất mát. Mẹ chồng tôi vẫn tiếp tục lặng lẽ trả tiền hàng tháng, còn tôi đau khổ đến mức không dám mở cánh cửa tủ có chiếc hộp đựng váy đằng sau. Niềm tự hào ngày nào lại trở thành một vết sẹo không thể chôn vùi.

Ngày tôi ôm con rời nhà chồng, chiếc váy cưới lại một lần nữa làm đau cả mẹ chồng và tôi. Tâm trạng bà lúc đó rất mâu thuẫn. Bà không muốn để tôi mang chiếc váy đi, vì đó là nhân chứng cuộc hôn nhân của con trai bà, là từng đồng tiền bà vất vả bỏ ra. Nhưng khi tôi để chiếc váy lại, bà lại trách tôi sớm quên chồng đã mất và vứt bỏ ân tình của mẹ chồng. Đôi co dùng dằng, bây giờ tôi đã quên gần hết, chỉ nhớ ngày tôi đi toàn là nước mắt.

Tôi bỏ vào Nam gây dựng cuộc sống và nuôi con. Suốt 7 năm ròng, chúng tôi không hề liên lạc. Mấy năm đầu tôi còn nhờ người nghe ngóng về mẹ chồng nhưng dần sau cũng hết. Bà cũng chưa từng một lần gọi hỏi thăm tôi và cháu nội. Tôi nghĩ giờ có gặp bà ngoài đường, tôi sẽ chỉ giật mình trong một giây để tự hỏi “có phải bà đã từng là mẹ chồng của mình” rồi thôi.

Thế mà đi làm về, bắt gặp bà ngồi trong nhà mình và đang vui đùa với cháu, tôi lại thấy xúc động không kể xiết. Nhìn bà bạc tóc và ốm yếu hơn ngày xưa tôi cũng đau lòng. Có lẽ từ trong thâm tâm tôi vẫn luôn xem bà là một người mẹ thứ hai mà tôi yêu quý. Con tôi không nhận ra bà nội nên nó vô tư kể “Mấy hôm nữa mẹ cháu cưới chồng, cháu sắp có bố rồi”.

Quà cưới của mẹ chồng cũ dành cho tôi là chiếc váy cưới năm xưa tôi mặc  2
Mẹ chồng còn đến đây với một món quà, đó là chiếc váy cưới năm xưa mà bà mua tặng tôi (Ảnh minh họa)

Tôi sượng sùng cúi mặt, những tưởng bà tức giận lặn lội vào Nam khi nghe tin tôi tái giá để mắng chửi và đòi cháu. Thế nhưng bà không những không làm thế mà còn đến đây với một món quà. Đó là chiếc váy cưới năm xưa mà bà mua tặng tôi.
Nhìn thấy vết sẹo khủng khiếp đó, tôi vừa xúc động lại vừa ám ảnh, tay run đến mức không mở được hộp. 

Từng lời mẹ chồng nho nhỏ rót vào tai tôi như lần đầu tôi cưới con trai bà: “mẹ tặng lại con chiếc váy không phải bắt con luôn nhớ đến chồng cũ. Mà mẹ muốn con hiểu rằng dù thế nào đi nữa con vẫn là con dâu ngoan hiền của mẹ”.

Tôi chỉ khóc không nói được lời nào. Già rồi, sắp cưới đến 2 đời chồng rồi tôi vẫn thấy mình ích kỷ hẹp hòi với mẹ như ngày đầu về làm dâu. Tôi muốn trả ơn bà, muốn hối lỗi vì 7 năm qua đã không liên lạc và bắt con quên đi nhà nội. Tôi phải làm sao mới báo trọn ân nghĩa này đây?

Chia sẻ