Vì chồng vốn tính đặc biệt và tuổi đã lớn, bà A cố gắng chịu đựng.
Bà đẩy chiếc hộp về phía tôi: "Con mở ra xem có vừa ý không?".
Lạ thật, nếu là tiền sửa mái hiên thì sao không đưa thẳng cho mẹ, mà lại để ở đây?
Họ còn bảo do anh rể tôi giỏi giang, làm ăn khấm khá, mở cửa hàng nọ kia khách đông nườm nượp.
Thành phố hoa lệ trong phút chốc đã dạy cho tôi một bài học mà có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên.
Cả nhà giờ căng thẳng, chẳng còn ai muốn ngồi ăn cơm nhìn mặt nhau nữa.
Tôi thấy một chiếc ô tô màu trắng mới tinh, xung quanh là hoa tươi và bóng bay...
Tôi tò mò hỏi: "Ai mà tốt thế?". Chị đáp ngay...
Tôi im lặng, không nói gì, chỉ quan sát.
Đêm đó tôi nằm cạnh con, nghe tiếng quạt quay đều đều mà nước mắt cứ chảy.