Từng con chữ như những mũi kim đâm vào tim tôi. Hóa ra, sự lạnh lùng, tàn nhẫn ngày ấy chỉ là một vở kịch. Một vở kịch anh dựng lên để bảo vệ tôi, để đẩy tôi ra xa khỏi gánh nặng của cuộc đời anh.
Tôi biết rằng, nếu làm ầm ĩ lên, tôi có thể mất quyền lợi, và các con tôi sẽ phải chứng kiến một cảnh tượng không hay. Tôi không muốn điều đó.
Từ một câu nói của con trai, người đàn ông cảm thấy nghi ngờ nên âm thầm làm xét nghiệm ADN, cuối cùng phát hiện sự thật bàng hoàng.
Họ hàng thì xì xào, người trách, kẻ chê, bữa giỗ biến thành một cuộc cãi vã ầm ĩ.
Đêm nọ, khi tôi ngồi lặng trong phòng làm việc, giấy tờ về mảnh đất còn trên bàn, vợ bất ngờ bước vào.
Trong giây lát, tôi không hiểu nổi bà đang ám chỉ điều gì.
Thú thực, trong lòng tôi vừa thương vừa giận.
Mẹ chồng tôi đứng sững, mắt tròn xoe. Các anh em thì đưa mắt nhìn nhau.
Có bà hàng xóm còn nói bóng gió: "Lạ nhỉ, bà nội gì chẳng bế cháu bao giờ!".
Nhưng lý do ấy quá vụng về...