Tôi đứng dưới sân bệnh viện mà ngỡ ngàng khi thấy bác dâu ném thẳng cái cặp lồng từ tầng 3 xuống vỡ tan, thức ăn rơi tung toé.
Vợ chồng tôi rơi vào cái tình cảnh ai nhìn cũng khen sướng thế nhưng cái sướng này nó lạ lùng lắm. Nếu biết trước thì thôi vợ chồng tôi chịu khổ còn hơn nhận về cái sướng này.
Chính tôi cũng thấy mẹ mình quá đáng vì cố tình khiến chị dâu bẽ mặt trước mọi người.
Người chú chết lặng khi nghe cháu gái nuôi 3 năm ăn học đòi chia tiền từ căn nhà của gia đình.
Mẹ tôi xấu hổ quá không biết giấu mặt vào đâu, con dâu nói câu nào là mẹ tôi tái mặt câu đó.
Gần 40 năm sống trên đời, vợ tôi chưa từng nhận được tình yêu thương từ đấng sinh thành ra mình.
Mọi thứ cứ thế nhẹ nhàng qua đi nếu không có cái ngày mà “bề chìm” chồng tôi nói bắt đầu nổi lên.
Loại đàn ông mặt dày như anh rể cũ của tôi chắc cũng hiếm có trên đời.
Đúng là một giọt máu đào chẳng bằng nổi một ao nước lã.
Bố mẹ chồng họp gia đình để phân chia tài sản. Lần này, ông bà quyết định lập luôn di chúc để thuận tiện việc làm giấy tờ.