Những ngày gần đây, cứ nghĩ tới cảnh anh rể gây áp lực, nghĩ tới ánh mắt của các cháu mỗi lần gặp tôi, tôi sợ mình sai.
Ông bảo tôi dạo này nghĩ ngợi kỳ cục.
Hậu bảo cứ chia cho nó một phần tài sản là được, nhà có mỗi 2 anh em, nó không muốn mất anh mất em vì chuyện đất đai.
Bà nhìn từng người một, ánh mắt chậm rãi, rồi dừng lại đúng chỗ tôi đứng. Bà ra hiệu muốn nói chuyện riêng.
Tôi thật sự chẳng biết phân xử thế nào mới phải.
Tôi già rồi, cũng chẳng biết mình sai ở đâu nữa.
Luật sư bảo tôi không phải sợ, cứ làm đúng pháp luật nhưng thật lòng, tôi vẫn không yên tâm.
Nếu tiền đến tay mình mà chỉ khiến mình sợ hãi, thì có còn ý nghĩa gì nữa?
Nhưng đời đúng là chẳng ai biết trước được chữ "ngờ".
Không khí nghẹn lại. Tôi nghe tim mình trượt xuống tận đáy.