Nuôi em trai ăn học suốt 16 năm, tôi cay đắng khi phát hiện nó biến mất cùng chiếc hộp đựng 400 triệu
Đứa em trai vô ơn đã khiến tôi hoàn toàn mất niềm tin vào thứ gọi là tình thân gia đình…
Kể từ khi bố mất cách đây 16 năm, tôi bất đắc dĩ phải trở thành trụ cột gia đình. Lớp 9, tôi đã đi làm thuê khắp nơi, mẹ ốm bệnh suốt nên cũng yếu chẳng làm gì được ngoài trồng rau.
Trong khi mẹ ra chợ bán rau thì tôi cũng nhặt từng xu lẻ ngoài giờ học. Trông tiệm net, xếp bida, phát tờ rơi, dọn nhà, đi bê tráp thuê, rửa bát, nhặt chai lọ, bán quần áo, bán trái cây dạo, làm gia sư, viết luận văn thuê… Tôi không nhớ mình đã trải qua bao nhiêu công việc nữa. Cứ làm cái gì ra tiền là tôi nhận hết.
Đầy lần bắt gặp người quen bạn bè ở chỗ làm nhưng tôi không xấu hổ. Nhiều đứa ở trường chọc ghẹo mỉa mai ác mồm lắm, chê tôi là đứa nhà quê mê tiền. Tôi chẳng ý kiến gì vì chúng nói đúng hết. Bố ra đi chẳng để lại gì ngoài một món nợ. Mẹ con tôi rất vất vả mới trả xong, sau đó còn phải lo cơm áo gạo tiền và nuôi cậu em út ăn học nữa. Nhà chỉ có 3 người nương tựa vào nhau, không có tiền thì làm sao sống được?
Tôi mải lăn lộn kiếm ăn đến nỗi chẳng có lấy một người bạn. Yêu đương lại càng không, vì làm gì có thời gian để nhắn tin nói chuyện với ai. Cuộc sống của tôi chỉ gói gọn trong lịch trình từ 7h sáng đến 10h đêm, làm 2-3 công việc một lúc và chẳng có lấy ngày nghỉ nào. Ông sếp người Nhật của tôi còn hỏi sao mày chăm hơn cả tao thế. Tôi chỉ biết cười vì chẳng lẽ nói tôi cần rất nhiều tiền…
Cố gắng kiên cường như thế nhưng lắm lúc tôi cũng gục ngã vì chính 2 người thân duy nhất của mình. Mẹ tôi đam mê mua vé số, từ khi chồng mất là bà luôn nuôi hy vọng đổi đời sau một đêm. Ban đầu bà chỉ bỏ ra dăm ba chục nghìn mua vé mỗi lúc đi chợ về. Vài lần bà cũng trúng giải dù chẳng đáng bao nhiêu nhưng sự may mắn ấy khiến mẹ tôi ngày càng tin rằng bà có cơ hội thành tỉ phú.
Thế là kiếm được bao nhiêu, mẹ tôi dốc hết vào những con số. Ngày nào bà cũng ra ngồi quán nước ở cổng chợ, cầm giấy bút nghiên cứu số má rồi luận giải ầm ĩ với đám đàn ông quanh đó. Ban đầu, tôi còn can ngăn mẹ để bà giữ lại tiền đóng học cho em trai. Song, càng ngày mẹ tôi càng mê muội, cứ nhắc đến xổ số là mắt bà như bị thôi miên. Bà còn đi "buôn" với hàng xóm về viễn cảnh mai này giàu sẽ cho mỗi người chục triệu, xây biệt thự to đùng và bắc rạp làm tiệc tân gia. Tôi nghe mà thấy mệt mỏi, còn người khác thì cứ lén cười chê mẹ tôi mơ ước viển vông.
Em trai tôi thì từ lúc học cấp 2 đã bắt đầu chơi bời lêu lổng. Vì không ai dạy dỗ nghiêm khắc nên nó trốn học suốt ngày, còn lấy trộm tiền của tôi để chơi game ngoài quán. Nó bán cả chiếc nhẫn cưới mẹ cất trong ngăn tủ - kỷ vật duy nhất còn sót lại của bố tôi. Vậy mà mẹ không đánh mắng nó. Bà còn khóc thương con trai vì nghĩ nó thiếu thốn, bắt tôi cho nó thêm tiền vì tôi đi làm rồi. Tôi phản đối thì bị mẹ nổi giận cho một cái tát. Kể từ đó, mối quan hệ giữa 2 mẹ con càng ngày càng tệ đi.
Thu nhập từ vườn rau chẳng được bao nhiêu nên mẹ tôi chuyển sang xin con gái với những lý do như tiền điện nước, tiền chợ, tiền đám cưới họ hàng, tiền mua quần áo mới cho em trai, tiền cho nó đi học thêm, tiền ôn thi đại học… Nghìn lẻ một khoản tiền mà mẹ vẽ ra đều đặn mỗi ngày.
Hồi đầu, tôi biết rõ mẹ nói dối hóa đơn điện nước để lấy thêm vài trăm của tôi đi mua vé số. Tôi im lặng vì đó là mẹ mình. Nhưng càng về sau, mẹ càng quá quắt. Có hôm đi làm về mệt quá ngủ quên, tôi vô tình nhìn thấy mẹ đang lục túi con gái. Để làm gì thì mọi người cũng hiểu rồi đó. Dĩ nhiên tôi bật dậy ngăn cản mẹ ngay, và rồi 2 mẹ con cãi nhau ầm ĩ.
Nhà có món gì giá trị là mẹ tôi gọi người đến bê đi hết. Bán rau được bao nhiêu thì nuôi đam mê vé số hết rồi, còn tiền sinh hoạt thì chẳng có nên mẹ tôi mới làm thế. Tôi từng nói bà đi làm giúp việc theo giờ để kiếm thêm nhưng bà không chịu, còn mắng tôi là con cái bất hiếu, bắt mẹ đi hầu hạ nhà người khác. Em trai thì bênh mẹ chằm chặp, nó còn dám đánh lại cả tôi khi tôi chửi nó là thằng hư đốn.
Quá thất vọng vì gia đình mình nên tôi lấy cớ chỗ làm xa để không phải về nhà nữa. Tôi thường xuyên tăng ca và ngủ luôn ở văn phòng. Được cái chỗ làm chính của tôi là công ty tư nhân nên có cả khu vệ sinh tắm rửa đầy đủ. Thấy tôi chăm chỉ cống hiến nên sếp cũng chẳng bắt bẻ gì, cho phép tôi ở lại ban đêm với điều kiện phải tiết kiệm điện nước.
Một tuần tôi về nhà có 2-3 lần nên mẹ và em trai tỏ ra rất khó chịu. Họ suốt ngày nhắn tin gọi điện bắt tôi chuyển khoản. Cậu em học kém không đỗ nổi trường đại học nào, tôi đã giúp nó xin được chân giao hàng ở một quán ăn lớn. Ngoài tiền lương ra thì phí ship khách trả nó được cầm hết, tính ra cũng đủ ăn tiêu. Vậy mà nó vẫn đòi tôi phải cho thêm tiền. Tôi từ chối thì nó quậy phá.
Mỗi tháng tôi đưa mẹ 4 triệu, thừa để bà lo chi tiêu một mình. Sau nhiều lần cãi vã thì mẹ tôi không dám đòi hỏi nữa. Bạn bè hàng xóm chẳng ai dám chơi với bà vì họ sợ bị hỏi vay nợ. Nhà cửa giờ chẳng còn gì đáng giá, đống vé vô dụng mẹ tôi mua cũng chất đủ thành kho. Giàu có chả thấy đâu, chỉ thấy nghèo đi và tình mẹ con rạn vỡ.
Mặc dù chưa từng yêu ai nhưng tôi cũng thầm thích một anh đồng nghiệp. Anh ấy có ngoại hình cao ráo ưa nhìn, lịch sự, hay mặc sơ mi trắng, thích tập gym và sống lành mạnh. Toàn ưu điểm thế thì phụ nữ nào chẳng mê!
Từ một đứa chỉ biết cắm đầu vào làm thì tôi đã biết thế nào là rung động. Ngoài mục tiêu kiếm nhiều tiền để tự mua nhà cho chính bản thân, tôi đã có thêm một ước mơ khác là lấy chồng. Tôi muốn có tổ ấm của riêng mình, một gia đình hạnh phúc đúng nghĩa.
Để thực hiện giấc mơ ấy thì tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi. Bao nhiêu tài sản tích cóp được gồm vàng, nữ trang, sổ tiết kiệm tôi đều để hết ở công ty. Tôi không dám cất ở nhà vì hiểu quá rõ tính mẹ với em trai. Mọi người sẽ thắc mắc tại sao tôi lại để ở văn phòng đúng không. Lý do bởi tôi chẳng có chỗ nào để tin tưởng cả, nơi tôi dành nhiều thời gian nhất chỉ có mỗi chỗ làm. An ninh tòa nhà công ty thuê rất tốt, khóa cửa hiện đại, lại có bảo vệ với camera khắp nơi. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Tôi không nói ra thì chẳng ai biết toàn bộ tài sản hiện tại của mình nằm trong chiếc tủ cũ.
Tuần trước, sếp đột ngột báo sẽ đổi địa điểm văn phòng sang chỗ mới rộng rãi hơn nên yêu cầu toàn bộ nhân viên dọn dẹp đồ để cuối tuần này chuyển. Đồ dùng bàn giấy của tôi rất ít, thứ tôi lo nhất là cái két thôi.
Tôi đã mua một chiếc hộp gỗ xấu xí để cho hết gia sản của mình vào và cố tình chọn đêm hôm qua để bí mật mang về. Lúc ấy mẹ đã ngủ, em trai thì chắc cày game ở ngoài quán net như mọi khi. Suy đi tính lại tôi quyết định cất cái hộp lẫn với đống đồ cũ ở gầm giường. Chẳng ai dọn dẹp chỗ bụi bẩn ấy bao giờ nên chắc nó sẽ an toàn đến thứ 2 tuần sau.
Nhưng rồi người tính không bằng trời tính. Sáng nay tôi lên công ty dọn đồ mang sang văn phòng mới, cố xong việc thật nhanh để chạy về nhà. Cả “kho báu” ở gầm giường thì cũng lo chứ. 10h về mở cửa phòng ra, tôi chết lặng khi thấy đồ đạc xáo tung lên như vừa bị trộm.
Tôi gào lên gọi mẹ hỏi thằng em trời đánh đâu rồi. Mẹ nói nó vừa chạy ra ngoài, xách theo cái hộp gì đó bảo đi chơi. Tôi ngã gục xuống đất, vội mở cái camera kín lắp ở góc phòng ra xem. Thì ra đêm qua thằng em không hề đi vắng! Nó nằm nhà chơi điện thoại, biết tôi về nên chắc nó định qua xin tiền. Trong lúc tôi loay hoay ở gầm giường thì nó đã nhìn lén qua khe cửa và phát hiện cái hộp gỗ quý giá. Sáng nay, tôi vừa đi thì nó lẻn vào phòng mở hộp ra xem, biết thứ bên trong là gì nó liền cười và chạy đi ngay lập tức.
Gọi điện thuê bao, nhắn tin không trả lời. Tôi hoảng loạn vô cùng vì xác định tiền vàng rơi vào tay em trai coi như mất. Chắc chắn nó đã đem bán để đi ăn chơi cùng bạn gái rồi. Tôi đòi báo công an thì mẹ giữ lại tát tôi 2 nhát. Bà mắng chửi tôi là đứa chị “máu lạnh”, có mỗi hộp đồ cũng làm loạn cả lên. Tôi khóc nói đó là toàn bộ những gì mình có thì mẹ lăn ra ăn vạ, kêu tôi ích kỷ xấu xa giữ hết mọi thứ làm của riêng, đay nghiến tôi là đứa con bất hiếu khi chỉ cho mẹ 4 triệu mỗi tháng. 16 năm qua tôi còng lưng kiếm tiền nuôi mẹ nuôi em thì họ chưa từng cảm ơn tôi một lần nào!
Tôi đau đến nỗi không khóc nổi. Trong cái hộp đó là hơn 400 triệu tiền mồ hôi xương máu của tôi. Sao cuộc đời lại bất công với tôi như thế này…