Nuôi cả gia đình chồng nhưng vẫn bị mắng là ích kỉ, nàng dâu thẳng thừng nói một câu khiến cả nhà im bặt
Tất cả mọi chi phí sinh hoạt của cả nhà đều dồn vào đồng lương của vợ chồng tôi, thế mà mẹ chồng vẫn vừa mắng tôi là đứa ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình.
Chắc hẳn ai cũng nghĩ khi kết hôn là để cùng nhau sẻ chia mọi công to việc nhỏ trong cuộc sống và xây dựng mái ấm nhỏ. Thế nhưng những gì mà vợ chồng tôi phải gánh vác không phải là gia đình nhỏ, thay vào đó là cả đại gia đình với 6 miệng ăn. Bởi nhà có 6 người nhưng chỉ có tôi và chồng làm ra tiền.
Thực ra, ngày trước nhà chồng tôi thuộc hàng khá giả. Bố chồng tôi làm Giám đốc một công ty tư nhân nên một mình ông làm cũng đủ cho cả nhà sống dư giả. Cô em chồng thì cậy nhà có tiền nên cũng chẳng chú tâm gì đến học hành hay công việc. Học hết Trung học, bố chồng tôi sắp xếp cho đi du học tự túc. Bây giờ về nhà rồi nhưng không nơi nào nhận vì vừa không có kinh nghiệm mà bằng cấp lại chẳng đến đâu.
Còn mẹ chồng tôi thì từ trước giờ cũng ỷ lại vào chồng. Trước đây, có tiền nên bà cứ mạnh tay sắm sanh, từ đồ đạc trong nhà đến quần áo hay hàng loạt thứ đồ không cần thiết khác. Không chỉ có thế, bà còn ham mê lô đề. Chồng tôi kể có lần bà ghi số đề đến mấy chục triệu một lúc mà không buồn chớp mắt.
(Ảnh minh họa)
Thế nhưng tình trạng đó cũng phải kết thúc khi bố chồng tôi bị tai biến mạch máu não và bị liệt nửa người. Công ty không có ai lèo lái nên nhanh chóng phá sản, mọi sự trong nhà rối tung như mớ bòng bong. Các cụ có câu cháy nhà mới ra mặt chuột quả không sai, lúc này mẹ chồng tôi mới lòi ra số nợ cả tỷ đồng do thua lô đề. Trong khi đó cô em chồng trước ăn tiêu thoải mái, bây giờ không có tiền thì sinh ra cáu bẳn.
Nói đúng ra thì lúc bố chồng tôi còn khỏe mạnh thì vợ chồng tôi độc lập về kinh tế. Đương nhiên chúng tôi cũng được nhờ phần nào nhưng chủ yếu vẫn là làm bao nhiêu tiêu bấy nhiêu chứ không trông chờ gì vào tiền của bố mẹ. Nhưng từ khi bố chồng xảy ra cơ sự như thế thì mọi gánh nặng dồn hết lên vai chúng tôi.
Mà trong nhà không chỉ bố chồng tôi cần thuốc men hàng tháng, ông nội chồng cũng già rồi nên ốm đau liên miên. Mẹ chồng thì chẳng thể đi làm vì còn chăm sóc cả ông lẫn bố. Nhưng em chồng không chịu tìm việc thì tôi thực sự không hiểu. Chị dâu nên không tiện nhắc nhở, tôi bảo chồng nói em đi xin việc để đỡ đần anh chị thì câu trả lời luôn là: "Em đang chờ người ta gọi."
Nhưng cứ ngày này qua tháng khác mà chẳng thấy công ty nào gọi, cũng chẳng hề thấy cô em chồng tỏ ra sốt ruột hay gì. Đã thế, thỉnh thoảng cô ấy còn xin tiền tôi đi chơi, đi sinh nhật bạn, mỗi lần cả triệu bạc chứ có ít ỏi gì đâu. Tôi bực mình nên nói thẳng:
- Chị hơn cô có 2 tuổi thôi đấy. Bằng tuổi cô bao nhiêu người đã phải lo gia đình, chồng con rồi. Nhà mình không còn như trước đây nên cô đừng đua đòi nữa.
- Chị không cho thì thôi, có mấy đồng bạc mà chị làm như to tát lắm.
(Ảnh minh họa)
Mẹ chồng tôi biết chuyện chẳng những không nhắc nhở con gái mà còn quay sang mắng con dâu: "Trước đây, cô làm dâu nhà này sướng như thế sao không thấy kêu ca gì. Bây giờ vừa khó khăn một tí đã chỉ biết nghĩ cho mình mình thôi. Đúng là ích kỉ, keo kiệt!"
Tất nhiên tôi không thể nhịn thêm khi nghe mẹ chồng nói như vậy nên trả lời thẳng luôn: "Mẹ đã nói thế thì con cũng trả lời thẳng luôn. Tiền vợ chồng con làm ra chỉ đủ tiền ăn với chi tiêu cho cả nhà chứ không có tiền cho cô út tiêu pha đâu ạ. Như thế là con đã cố hết sức rồi nhưng mà mẹ vẫn bảo con ích kỉ thì con cũng không biết nói gì hơn."
Nghe tôi nói như vậy cả mẹ chồng lẫn em chồng dù tức tối đến mấy nhưng cũng phải im bặt. Tôi nghĩ mình cũng chẳng có gì sai trái hay ích kỷ ở đây cả. Bởi bây giờ vợ chồng tôi chưa có con thì không sao nhưng rồi sau này thì sao? Chẳng lẽ tôi cứ phải chạy theo để lo cho em chồng mãi ư? Chắc chắn là không bao giờ.