Nữ thợ săn đại bàng trên thảo nguyên Mông Cổ: Truyền thống hay chiêu trò du lịch?
Nhiều người Kazakh tin rằng câu chuyện và chiến thắng của nữ thợ săn Aisholpan chỉ là một chiêu trò quảng cáo. “Cô ấy làm điều đó cho máy ảnh. Phụ nữ ngày nay không đi săn”, họ khẳng định.
Đậu bất động trên khúc gỗ bên hông căn nhà gỗ nhỏ của gia đình ở dãy núi Altai phía tây Mông Cổ là một con đại bàng vàng. Con chim săn mồi lộng lẫy được buộc vào một sợi dây dài, cái đầu thanh tú và đôi mắt màu hổ phách được che bởi chiếc mũ da màu đen; chỉ có cái mỏ của nó lộ ra. Con đại bàng bị bắt trong tự nhiên và được huấn luyện để săn mồi - nhưng không phải bởi người phụ nữ trẻ vừa vụt qua khi đang đi đến chuồng bò.
Mái tóc đen tuyền của Semser Bahitnur, 23 tuổi được búi lộn xộn. Gần 5 giờ chiều, đã đến giờ vắt sữa bò. Người mẹ trẻ ngồi xổm trên chiếc ghế đẩu thấp và bắt đầu cử động ngón tay thật nhanh. Đôi má hồng của cô bị bỏng rát vì công việc ngoài trời hàng ngày.
Semser xuất thân từ một gia đình du mục Kazakhstan gồm những người săn đại bàng nổi tiếng. Ông nội 80 tuổi của cô là Ajken Tabysbek và cha cô Shokhan đã vô địch nhiều giải đấu săn bắn cùng đại bàng quốc gia trong nhiều thập kỷ. Những bức ảnh và huy chương tô điểm cho các bức tường bên trong cabin của họ. Tên của họ thu hút sự chú ý của các nhiếp ảnh gia quốc tế cũng như khách du lịch đến Altai để khám phá văn hóa đi săn cùng đại bàng của Mông Cổ.
Bên trong căn nhà gỗ của gia đình, Semser đi lại không mệt mỏi, chuẩn bị sữa tươi cho gia đình. Khi được hỏi về việc phụ nữ đi săn cùng đại bàng, cô nói với Al Jazeera: “Đúng vậy, phụ nữ có thể đi săn nếu có thời gian và có ngựa”. Nhưng ảnh của cô không nằm trong số những bức ảnh nổi tiếng của gia đình.
Năm 2013, phụ nữ Kazakhstan ở Mông Cổ đã thu hút sự chú ý của toàn cầu khi nữ thợ săn đại bàng trẻ tuổi Aisholpan Nurgaiv trở thành chủ đề của một bức ảnh nổi tiếng do nhiếp ảnh gia người Israel Asher Svidensky chụp. Svidensky trở về nước vào năm 2014 cùng với đạo diễn người Anh Otto Bell, người đã thực hiện một bộ phim tài liệu về những thiếu nữ đi săn cùng đại bàng.
Cốt truyện tập trung vào việc Nurgaiv trở thành một người ngoại lệ trong nền văn hóa Kazakhstan. Theo đạo diễn Bell, cô là “người phụ nữ đầu tiên đi săn bằng đại bàng trong lịch sử 2.000 năm do nam giới thống trị”.
Nhưng người Kazakh và các nhà sử học thì nói rằng điều đó không đúng. Ở Kazakstan, Bagdat Muktepkekyzy, 67 tuổi, từng là thợ săn cùng đại bàng và là một nhà báo đã nghỉ hưu.
Người gìn giữ truyền thống đại bàng săn
Nói chuyện với Al Jazeera thông qua một ứng dụng nhắn tin, bà Bagdat kể về lần đầu tiên bà học tập truyền thống săn cùng đại bàng là vào năm 1966 khi mới 10 tuổi. “Ông cố của tôi, Bekmyrza, có 200 con chim săn mồi (đại bàng, chim ưng, diều hâu). Và tôi bắt đầu học săn cùng đại bàng với ông nội Taji trong ảnh, ông cầm một chiếc vương miện đại bàng) và cả với cha tôi Nupteke, một thợ săn đại bàng... Tôi biết cách bắt đại bàng, đi săn và mọi thứ liên quan đến kỹ năng này”.
Bà Bagdat nói về sự phấn khích của mình khi cưỡi ngựa đi săn cùng đại bàng. “Có một cảm giác tự hào dâng trào trong lồng ngực tôi, như thể đang bay vào không gian. Tiếng đại bàng bay, không khí trong lành của núi rừng và thảo nguyên - thật tuyệt vời. Có một cảm giác không thể diễn tả được: niềm tự hào, niềm vui khi bạn cởi mũ đại bàng tomaga và đưa nó đi săn", bà Bagdat nói.
Bagdat học đại học ngành báo chí. Nhưng những con đại bàng cũng theo bà vào thế giới công việc. Sau khi tốt nghiệp, bà làm phóng viên cho đài truyền hình nhà nước trong 20 năm ở tòa soạn báo nông nghiệp.
Cam kết duy trì truyền thống săn bắn bằng đại bàng, vào năm 1998, bà đã thành lập trường huấn luyện đại bàng đầu tiên ở Kazakhstan, Trường Đại bàng Zhalayr Shora, và sau thành công của trường, bà còn thành lập Quỹ Công Liên đoàn Kyran (Đại bàng vàng) vào năm 2005 - một tổ chức dạy kỹ năng nuôi chim ưng và tổ chức các cuộc thi nuôi chim ưng trong nước và quốc tế. Bà cũng vận động thành công chính phủ Kazakhstan đưa loại hình nghệ thuật này trở thành môn thể thao quốc gia, đồng thời viết ra các quy định cần thiết.
Thời thế thay đổi
Phong cảnh ở Altai rộng lớn, hoang vắng, choáng ngợp. Nơi này hoang dã có ít cây cối nên đại bàng vàng xây tổ cao trong các khe núi. Vào mùa đông, nhiệt độ có thể giảm xuống âm 40 độ; những ngọn đồi nhấp nhô được bao phủ bởi một lớp tuyết dày đến thắt lưng, trong khi nhiều hồ nước ngọt biến thành băng.
Mùa đông là mùa săn cao điểm vì khung cảnh tuyết trắng rộng lớn giúp đại bàng dễ dàng phát hiện con mồi để thợ săn theo dõi.
Đại bàng và thợ săn có mối quan hệ rất riêng tư và mỗi thợ săn đều có một con chim riêng. Hầu hết các thợ săn thích bẫy đại bàng sau khi nó đã "đủ cánh" và học cách bay từ cha mẹ của nó, nhưng khi nó vẫn còn đủ nhỏ để được huấn luyện, hình thành một mối liên kết chặt chẽ với con người. Chim cái được sử dụng để săn mồi vì chúng lớn hơn và hung dữ hơn. Phải mất nhiều năm để trau dồi kỹ năng săn mồi và sự tin tưởng của loài chim.
Để đi săn bằng đại bàng cũng không hề dễ dàng. Một thợ săn phải mang theo con chim nặng 7kg bằng một cẳng tay lạnh cóng trong nhiều giờ. Quá trình học nghề bắt đầu trong những năm đầu thời thiếu niên của thợ săn. Sau 7 đến 10 năm làm việc với thợ săn, một con đại bàng thường được thả trở lại tự nhiên để giữ cho quần thể luôn dồi dào.
Hàng năm vào mùa hè ở Altai, những con đại bàng săn đã được huấn luyện được nghỉ ngơi và cho ăn một chế độ ăn nhiều thịt giàu dinh dưỡng như sóc để khiến chúng rụng lông và mọc lông mới kịp cho mùa đông. Các gia đình du mục Kazakhstan cũng thu dọn các cabin mùa đông của họ để chuẩn bị cho cuộc di cư vào mùa hè cùng với gia súc, chuyển đến những đồng cỏ xanh hơn cách đó khoảng 100 km để dựng lều và tập trung nhiều hơn vào nhiệm vụ chăn nuôi.
Adrienne Mayor, một nhà sử học tại Đại học Stanford, cho biết: “Thời xa xưa, việc săn bắn cùng đại bàng luôn có sự tham gia của phụ nữ. Khảo cổ học cũng cho thấy rằng những thợ săn sử dụng đại bàng phổ biến hơn vào thời cổ đại".
Nhà sử học Adrienne giải thích rằng người Kazakhstan là hậu duệ của người Scythia, những người cưỡi ngựa và cung thủ lão luyện. “Họ coi nam và nữ bình đẳng, và trong các bộ lạc nhỏ, điều hợp lý và cần thiết là tất cả mọi người, già cũng như trẻ, đều có thể sử dụng vũ khí, cưỡi ngựa và săn mồi bằng đại bàng để sinh tồn".
Nhưng bà nói rằng ngày nay phụ nữ không còn tham gia săn bắn với đại bàng và một lý do cho sự thay đổi có thể là do cộng đồng dân du mục đang “sống một cuộc sống ổn định hơn nhiều” so với thời cổ đại. Kỹ năng săn mồi truyền thống với đại bàng cũng không còn cần thiết để sinh tồn nữa, vì thời hiện đại ngày càng có nhiều lựa chọn về thực phẩm và quần áo. Nhà sử học Adrienne nói: “Đã qua rồi cái thời mà mọi người đều sống một cuộc sống ngoài trời sôi động, và việc học cách thực hành giờ đây thiên về duy trì cho truyền thống tồn tại".
Truyền thống trong thời đại du lịch
Lễ hội Đại bàng vàng – được tổ chức ngay bên ngoài thị trấn Olgii, cách ngôi nhà của gia đình Semser 180 km và cách thủ đô Ulaanbaatar của Mông Cổ hơn 1.600 km – là lễ hội phổ biến nhất trong ba lễ hội đại bàng và là điểm thu hút khách du lịch hàng đầu, kể từ chiến thắng của Aisholpan.
Đây là một lễ hội kéo dài ba ngày: các quầy hàng thực phẩm được dựng lên và người dân địa phương bán quần áo, đồ lưu niệm và dụng cụ cưỡi ngựa được trang trí công phu. Những chiếc yên ngựa được trang trí cầu kỳ có thể được bán với giá lên tới 5.000 USD mỗi chiếc. Đó là một cảnh tượng đầy màu sắc và truyền thống, đồng thời là một cách để bơm tiền vào nền kinh tế đang gặp khó khăn của Mông Cổ.
Các thí sinh ở mọi lứa tuổi, giới tính đều có thể tham gia phần “đi săn cùng đại bàng” của lễ hội để giành huy chương, tiền bạc và danh tiếng cho mình. Những người tham gia được đánh giá dựa trên các kỹ năng cụ thể: cách họ thả đại bàng đi để bắt một miếng thịt cáo đang được kéo trên dây; con đại bàng có thể xác định vị trí chủ nhân của nó nhanh như thế nào khi được gọi, cũng như trong cuộc thi vẻ đẹp đại bàng và thi cưỡi ngựa cùng đại bàng.
Ngày nay, ngày càng có nhiều phụ nữ trẻ Kazakhstan tham gia tranh tài trong các lễ hội. Nhưng theo truyền thống, để được gọi là một nữ thợ săn thực thụ, họ phải chứng tỏ bản thân vượt qua giới hạn của đấu trường và cùng với con đại bàng của mình thực hiện một cuộc săn lùng nơi hoang dã trong mùa đông khắc nghiệt và khắc nghiệt.
Nữ thợ săn kỳ cựu Bagdat đã tổ chức lễ hội đại bàng được 35 năm. Tuy nhiên, Bagdat nói với Al Jazeera, "Ngày nay không có phụ nữ trong các môn thể thao quốc gia về đại bàng".
Nữ thợ săn là "hình ảnh du lịch"?
Nhiếp ảnh gia tài liệu Palani Mohan đã dành 5 năm du hành tới dãy núi Altai từ năm 2012 để ở lại với những thợ săn cùng đại bàng “thực sự” cuối cùng. "Chắc chỉ còn lại không đầy 50 thợ săn ‘chân chính’. Nhiều người lớn tuổi mà tôi từng gặp, đã ở độ tuổi 90, hoặc đã qua đời. Họ đều là đàn ông", ông nói.
Mohan nói: Có một câu nói của người Kazakhstan rằng đàn ông yêu chim đại bàng hơn yêu vợ. “Những người thợ săn tôi gặp đã hát cho chim của họ nghe, thậm chí họ còn làm thơ về chúng. Họ dành nhiều thời gian cho đàn đại bàng hơn là cho gia đình. Khi thả con chim về tự nhiên, họ khóc và hát những bài hát có nội dung: 'Bạn có an toàn không, bạn có đủ thức ăn không?' Và họ nhớ chúng biết bao”.
Mohan đã quay lại 10 lần để thu thập hình ảnh cho cuốn sách "Săn bắn cùng đại bàng: Vương quốc của người Kazakh Mông Cổ". Ông cho biết trong số 10.000 bức ảnh ông chụp, không có bức ảnh nào chụp một người phụ nữ nào đang đi săn vào mùa đông trong khoảng thời gian 5 năm.
“Không ai nói về việc phụ nữ hay trẻ em gái săn bắn. Tôi đã hỏi nhiều lần trong nhiều năm và câu trả lời luôn giống nhau. Nhà xuất bản của tôi thậm chí còn hỏi tôi câu hỏi tương tự, đặc biệt là sau khi bức ảnh Aisholpan của Asher Svidensky được lan truyền rộng rãi. Nhưng tôi không thấy cảnh đó ở những thợ săn đại bàng 'thực sự' mà tôi đã sống cùng".
“Đó là bởi vì, trong thời hiện đại, phụ nữ có vai trò quan trọng trong gia đình. Khi đàn ông đi săn, họ phải đi một quãng đường rất xa. Và khi trở về, họ chỉ muốn ăn và ngủ. Phải có người nấu bữa tối, chăm sóc gia đình và chăn nuôi gia súc. Họ phải tiếp tục cuộc sống du mục. Có rất nhiều việc phải làm", Mohan giải thích lý do phụ nữ không đi săn.
Người thợ săn đại bàng Ajken thì cho biết, nhiều người Kazakh tin rằng câu chuyện và chiến thắng của nữ thợ săn Aisholpan cũng chỉ đơn thuần là một chiêu trò quảng cáo. “Cô ấy làm điều đó cho máy ảnh. Phụ nữ ngày nay không đi săn”, ông khẳng định.
“Trước câu chuyện của Aisholpan, rất ít người biết về truyền thống của chúng tôi. Vâng, bây giờ nhiều người rất vui vì cô ấy đã đưa Olgii lên bản đồ và nó lan rộng khắp thế giới. Vậy tại sao không đưa thêm khách du lịch đến đây để ở cùng các gia đình thợ săn đại bàng nếu đó là điều họ muốn?”
Các gia đình thợ săn cùng đại bàng ở khu vực này có thể được hưởng lợi về mặt tài chính nếu những khách du lịch trả tiền để được đến ở cùng. Công ty du lịch Kazakhstan Tours nói với Al Jazeera rằng các gia đình có thể kiếm được khoảng 15 USD/khách du lịch/đêm. Điều này xảy ra ở một quốc gia có thu nhập trung bình của người chăn nuôi chưa đến 470 USD/năm, theo số liệu của Ngân hàng Thế giới năm 2013.
Khi khách du lịch đến vây quanh, gia đình của Semser tích cực khuyến khích cô và em gái mặc trang phục lông thú và đóng vai những nữ thợ săn đích thực.
Còn nhà sử học Mayor bày tỏ: “Tôi lo lắng rằng sự gia tăng nhanh chóng của các 'nữ thợ săn đại bàng' trẻ tuổi, giả tạo tạo dáng với những con đại bàng đã được thuần hóa để thu hút các nhiếp ảnh gia và khách du lịch đang xóa đi lịch sử thực sự về hoạt động săn đại bàng của phụ nữ".