Nói xấu mẹ chồng khắp nơi vì bà bảo về ngoại ở cữ, tôi cứ tưởng bà ngại khổ, tiếc tiền cho tới 3 tháng sau mới ân hận

M52,
Chia sẻ

Ở những tháng cuối thai kỳ, mẹ chồng tôi bỗng lật kèo và không cho tôi về quê nữa. Bà còn đề nghị tôi về nhà đẻ ở cho thoải mái, nhưng đó rõ chỉ là 1 cái cớ để trốn tránh trách nhiệm.

Gia đình chồng tôi có 2 anh em trai. Phong là con cả tuy nhiên, anh lại kết hôn sau em trai. Mẹ chồng tôi đã lên chức bà nội được hơn 2 năm rồi. Hai vợ chồng em chồng cũng đang sống sát vách với bố mẹ, do đó chúng tôi cũng bớt đi áp lực phải kề cận, chăm sóc họ.

Duy có đợt này tôi bầu bí, Phong vẫn bảo khi nào sinh thì về nội 1 tháng đầu, sau đó cho tôi về ngoại suốt thời gian thai sản cho thoải mái. Tôi hí hửng lắm, thầm cảm ơn chồng mình thật tâm lý.

Tôi nghĩ rằng, mẹ chồng mình khá dễ tính, xưa nay hai mẹ con chưa từng có xích mích gì thì 1 tháng chung sống cũng sẽ ổn cả thôi. Thế nhưng, tôi không ngờ khi sát ngày sinh thì mẹ chồng lại bất ngờ từ chối. Tôi cho rằng bà không muốn chăm cháu, chăm con dâu, sợ tốn kém nên chối. Khỏi nói, tôi bị hẫng và bực bội mẹ chồng đến thế nào...

Khi xưa tôi mới bầu, Phong cũng từng ngỏ lời nhờ mẹ chồng sẽ để tôi về quê sinh, bà đã gật gù: "Thế cũng được. Ở quê thì điều kiện không bằng thành phố nhưng có người thân chăm sóc. Chứ mẹ mà lên Hà Nội chỉ ở dăm ba ngày thôi".

Chúng tôi cho rằng câu nói đó của bà chính là một lời đồng ý. Thế nhưng khi tôi đã 34 tuần, về thăm và nói rằng tới lúc sắm nôi, cũi cho cháu thì mẹ chồng bỗng quay sang ngập ngừng một hồi rồi bảo: "Mẹ cũng từng làm dâu nên mẹ hiểu, lúc sinh con xong không gì bằng được ở cạnh mẹ ruột. Hay con cứ về ngoại đi cho thoải mái."

Tôi nghe xong thì điếng người, tại sao tới gần phút cuối thì bà lại thay đổi như vậy? Tôi bối rối, chẳng biết phải nói gì mãi mới thốt ra thành lời: "Mẹ ơi, con thấy ai cũng ở cữ nhà nội 1 tháng rồi mới về bên ngoại... Tự dưng con làm khác sợ xung quanh lại bàn tán, đồn thổi rằng nhà mình có vấn đề gì. Hơn nữa, từ ngày làm dâu con trong nhà con chưa có gì khó chịu hay không thoải mái với mẹ hết. Mẹ ơi, mẹ cứ để con về đây đi ạ..."

Phong cũng hùa vào nói với vợ: "Đúng rồi mẹ, sao tự dưng lại thay đổi thế? Vợ con cũng muốn được gần gũi bố mẹ, cháu được gần ông bà nội mà. Hơn nữa, ai lại mới sinh xong đã về ngoại ngay, người ta kiêng đó. Đen đủi cho nhà bà ngoại... Mẹ chăm vợ con 1 tháng giúp con đi mẹ!"

Nào ngờ, sau những lời năn nỉ, xuống nước của chúng tôi, mẹ chồng lại viện ra 1 lý do không thể hợp lý hơn: "Mẹ dạo này đau nhức hết người ngợm, đầu lúc nào cũng ong ong ấy. Mẹ mệt thật, sợ không đủ sức khỏe chăm vợ con. Hơn nữa, ở nhà còn thằng Be nữa, sợ không kham nổi."

Bà đã viện tới lý do sức khỏe thì chúng tôi chẳng biết nói gì hơn. Hai vợ chồng lại phải thuyết phục bà đi khám, nhưng bà vẫn bảo chắc bệnh người già, rồi thì làm việc quá sức, nghỉ ngơi, ăn uống là khỏe. Điều đó khiến tôi lại càng nghi ngờ hơn...

Cay cú nói xấu mẹ chồng khắp nơi vì bà bảo "về ngoại ở cữ", tôi cứ tưởng bà ngại khổ, tiếc tiền cho tới 3 tháng sau mới ân hận - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Hôm sau khi trở lại Hà Nội, tôi đã đem chuyện mẹ chồng đi bêu riếu khắp nơi. Tôi cho rằng bà muốn trốn việc, tiếc tiền chi cho con dâu nên lấy cớ ốm đau, mệt mỏi. Tôi cũng trách móc, đay nghiến Phong không ít vì pha lật kèo gần phút chót của mẹ anh.

Rồi ngày tôi nhảy ổ cũng tới, tôi về bên ngoại. Phải công nhận là thoải mái, sung sướng. Mẹ chồng xuống chơi được 3 hôm, cũng thức đêm cùng tôi để dỗ cháu, pha sữa, thay bỉm tã chu đáo. Tuy nhiên, tôi vẫn hơi để bụng chuyện xưa.

Tận khi bà về, nhìn mặt bà có phần hốc hác, tôi mới hơi xót xa, nhắc nhở bà ăn uống đầy đủ và nên đi khám. Tôi cũng dúi vào tay bà ít tiền mà bà chối, cho ngược tôi 2 triệu để bồi bổ.

Nhưng rồi cảm giác thương xót mẹ chồng mau chóng trôi qua, những ngày sau đó ai tới chơi tôi cũng kể lể, than vãn về bà.

Phải tận khi con tôi được hơn 3 tháng, tôi mang cháu về nội chơi thì mới sửng sốt vì mẹ chồng gầy rộc đi, mặt xanh xao. Lúc này, Phong mới thở dài thườn thượt nói rằng mẹ bị bệnh nặng mà mãi giờ đi khám mới biết. Bao lâu nay tiếc tiền nên cứ giấu giếm, rồi ngại đi bệnh viện.

Ốm yếu là thế, nhưng khi tôi về bà vẫn gọi vào phòng riêng. Rồi bà đưa cho một hộp nhỏ, ân cần bảo: "Con sinh cháu vất vả rồi, đây là quà của mẹ cho con."

Tôi mở ra thấy 1 chiếc nhẫn 5 chỉ. Tôi sửng sốt lắm, nhưng bà lại nói thêm: "Mẹ biết con thiệt thòi, không được mẹ chăm sóc như em dâu. Thôi thì mẹ dùng chút vật chất bù đắp lại vậy."

Nghe bà nói mà tôi bật khóc, ôm lấy bà. Tôi không dám thú nhận chuyện mình đã nghĩ sai, đã đi nói xấu bà, nhưng tự bản thân thấy ân hận vô cùng! Hóa ra mẹ chồng tôi mệt mỏi, không có khả năng chăm sóc con dâu ở cữ thật. Vậy mà tôi chẳng hiểu, chẳng quan tâm bà lại còn đi nói xấu khắp nơi.

Chia sẻ