Nhìn mâm cơm tối để phần mình, tôi uất nghẹn bỏ về nhà mẹ đẻ
Thấy tôi dọn đồ bỏ đi, chồng còn cho rằng tôi đang làm quá mọi chuyện.
2 tháng nay, anh chồng dọn đến ở cùng vợ chồng tôi. Dù đã lớn tuổi nhưng anh ấy vẫn chưa có vợ, công việc cũng bấp bênh, không ổn định. Tôi không thích anh ấy đến ở cùng vì sẽ bất tiện nhiều nhưng chồng tôi năn nỉ quá, tôi không muốn anh buồn nên đành chấp nhận. Có anh chồng trong nhà, chuyện đùa giỡn giữa vợ chồng cũng phải tiết chế. Ngay cả việc ăn mặc của tôi cũng phải kín đáo hơn, không còn thoải mái như trước nữa.
Tính anh chồng tôi lười làm mà lại muốn được ăn ngon, mặc đẹp. Anh ấy lấy lý do ở nhờ nhà tôi để thuận tiện đi rải hồ sơ xin việc làm nhưng nửa tháng trời, anh ấy chẳng bước chân ra khỏi nhà, nói chi là đi xin việc. Ở nhà mà ngay cả việc quét dọn hay nấu nồi cơm, anh chồng cũng chẳng làm được.
Tôi đi làm về là phải đi chợ, về nhà lao vào bếp nấu nướng. Vừa nấu vừa lau nhà, phơi đồ. Còn anh chồng điềm nhiên nằm coi đá bóng, vừa coi vừa la hét như thể anh ấy là chủ nhà, còn tôi là người giúp việc. Tới bữa cơm, anh ấy còn chê hết món này món nọ. Ban đầu tôi còn nhịn, sau bực quá, tôi nói luôn, bảo nếu tôi nấu không hợp khẩu vị thì anh ấy tự đi mà nấu ăn, tôi không có trách nhiệm phải hầu anh chồng.
Anh chồng mắng tôi láo, anh cả nói một tiếng mà cãi lại xoen xoét. Chồng tôi phải đứng giữa khuyên giải, anh ấy mới thôi chửi mắng em dâu. Tôi tức lắm nhưng thấy chồng khổ tâm thì lại thương, lại cố nhịn anh chồng.
Hôm qua, tôi gọi điện báo với chồng là mình sẽ tăng ca nên về muộn, bảo anh ấy để phần cơm tối cho mình. Tính tôi là thế, không thích ăn ở ngoài, chỉ thích ăn cơm nhà mà thôi.
8 giờ tối về đến nhà, tôi mệt rã rời. Tắm xong, tôi mở lồng bàn định ăn cơm thì ngơ ngác trước mâm cơm để phần mình. Cơm trong nồi chỉ còn phần cháy vụn, bát canh lõng bõng nước với vài cọng rau. Còn đĩa cá chỉ toàn xương. Bát mắm trứng cũng chỉ còn mắm chứ trứng và ớt cũng chẳng còn dù là một miếng nhỏ. Nói thẳng ra, mâm cơm này chẳng khác gì đang đợi tôi về dọn dẹp.
Tôi giận dữ gọi chồng xuống bếp. Anh ấy cũng kinh ngạc, bảo đã phần cơm cho tôi rõ ràng, tại sao lại thành ra thế này? Lúc này, anh chồng mới thủng thẳng bảo lúc sớm anh ấy ăn ít, vừa rồi đói bụng nên ăn thêm và ăn hết rồi, bảo tôi tự nấu mì tôm mà ăn. Tôi tức đến bốc khói, đi thẳng lên phòng thu dọn đồ đạc bỏ về nhà mẹ đẻ.
Chồng tôi ban đầu còn bênh vợ nhưng thấy tôi bỏ đi thì lại cho rằng tôi đang làm quá mọi chuyện. 2 ngày nay, anh ấy không đến đón tôi về mà bảo tôi đi được thì tự về được. Nếu tôi tự về, thế chẳng khác nào tự biến mình thành trò cười? Mà không về thì tôi lại không yên tâm về chuyện nhà cửa. Đúng là mệt đầu quá.