Nhìn bố bế đứa con 10 ngày tuổi của em cho người khác, em chỉ biết chạy theo kêu gào tuyệt vọng
Rồi ông bế con em định mang cho người khác. Em mới sinh được 10 ngày, vừa khóc vừa chạy theo kêu gào xin bố đừng đưa con của em đi đâu khác.
Mới sinh con được mấy ngày, tâm trạng em đã u uất đến mức trầm cảm. Từ ngày biết tin có thai cho đến lúc vượt cạn, em đã phải cố gắng rất nhiều. Em đạp lên mọi dư luận, bỏ mặc những gì họ bàn tán về em.
Em năm nay 25 tuổi. Cách đây 2 năm, em quen một người đàn ông. Anh ta nói với em, mình vẫn là trai chưa vợ. Tin lời anh ta nên em đã nhận lời yêu. Để rồi vào cái ngày ấy, em bị đánh ghen ngay ở sảnh công ty. Chị ấy là vợ của người yêu em. Đến lúc đó em mới biết bấy lâu mình đã bị lừa.
Chia tay được 1 thời gian thì em biết mình có thai. Dù hiểu rằng giữ lại con sẽ khiến cuộc đời em thay đổi. Thế nhưng làm một người mẹ, em không nỡ lòng nào bỏ con mình.
Em vẫn tiếp tục ở lại thành phố làm việc đến khi cái thai được 8 tháng. Còn nhớ hôm em về quê, bố mẹ phát hiện mọi chuyện, căn nhà nhỏ của em đã xảy ra giông bão.
Từ ngày em về quê, ai cũng xa lánh và đối xử với em như tội đồ. (Ảnh minh họa)
Bố em ném mọi đồ đạc của em ra ngoài, còn mẹ thì vừa khóc vừa cầu xin bố hãy cứu lấy em và đứa con trong bụng. Con dại cái mang, sau hôm đó bố cũng chấp nhận để em được sinh con kệ những người khác chỉ trỏ, bàn tán.
Từ ngày em về quê, ai cũng xa lánh và đối xử với em như tội đồ. Họ mang em ra để dạy con mình đừng đi vào vết xe đổ ấy. Có người độc miệng còn nói rằng em làm ô uế cả dòng họ, xóm làng.
Em thương bố mẹ lắm. Bố em không được tham gia bất kỳ hoạt động nào của dòng họ chỉ vì "không biết dạy con". Còn mẹ em vẫn ngày ngày đi bán rau để lo cho em và đứa con trong bụng. Ai nhắc đến em, bà chỉ biết lau vội nước mắt.
Thấy hoàn cảnh của em khó khăn nên một số bạn bè ở thành phố gửi quần áo, đồ dùng trẻ sơ sinh về. Vậy mà người ta nói em đã xin con, đến quần áo cũng phải đi xin người khác. Đối với em, mỗi ngày trôi qua là một ngày phải chiến đấu vậy đấy.
Không thể chịu được nữa, sáng nay em và mẹ đã đến một huyện khác thuê trọ. (Ảnh minh họa)
Sau khi sinh con, bố mẹ bàn bạc với em nên cho người khác nhận con nuôi. Nếu không cả cuộc đời em sẽ bị lỡ dở. Hôm qua bố em uống rượu say, ông về nhà và ném hết quần áo của em. Rồi ông bế con em định mang cho người khác. Em mới sinh được 10 ngày, vừa khóc vừa chạy theo kêu gào xin bố đừng đưa con của em đi đâu khác. Cuối cùng bố em cũng dừng lại, ông khóc, em và cả con cũng khóc. Sao số em khổ và lận đận thế?
Không thể chịu được nữa, sáng nay em và mẹ đã đến một huyện khác thuê trọ. Căn phòng trọ tồi tàn, dột nát và đầy chuột bọ. Em tự hỏi tại sao thời đại bây giờ nhưng người ta vẫn khắc nghiệt với nhau thế. Không chồng mà chửa giống em là tội đáng muôn chết hay sao?