Ngu ngốc vì đã đánh mất người vợ yêu quý nhất của mình

Tuấn Ân,
Chia sẻ

Nếu có một điều ước, tôi ước gì tôi chưa bao giờ làm vợ mình tổn thương.

Tôi quen em khi chúng tôi cùng học cấp III một trường chuyên. Qua bạn bè, tôi biết em thích tôi và tình cảm đó đã dần chuyển sang tình yêu sau những năm đại học. Nhưng tôi không yêu em, tôi yêu một cô bạn khác (một hotgirl giàu có, hát hay) mặc dù cô ấy không hề yêu tôi nhưng vẫn chấp nhận làm bạn gái của tôi. Em lặng lẽ đơn phương yêu tôi, vì tôi mà cố gắng học tập, thi vào cùng một trường đại học với tôi. Nhưng tôi không để tâm đến điều đó, tôi bỏ ngoài tai mọi lời của người khác và cả những sự giúp đỡ âm thầm của em.

Tôi ra trường, được mời làm trưởng phòng của một công ty. Em vẫn quan tâm tôi như ngày xưa, mặc dù tôi luôn nhớ về cô bạn ngày nào nay đã sang Pháp. Một lần họp lớp, tôi uống rất say và chúng tôi đã quan hệ với nhau. Sau đêm đó, tôi rất sợ và thậm chí rất ghét em, tôi ngờ rằng em đã gài đặt ra chuyện này, muốn ép tôi chịu trách nhiệm và lấy em làm vợ. Nhưng em đã không nói gì cả. Em không chất vấn tôi điều gì. Dường như được nước làm tới, thỉnh thoảng khi buồn tôi lại gọi em tới “mây mưa”. Có những lúc nửa đêm thức giấc, tôi thoáng thấy giọt nước mắt của em, nhưng trái tim tôi quá cứng cỏi nên không cho phép tôi quan tâm em một chút nào.
 
Được khoảng hai năm, cô bạn ngày xưa tên Quế đã trở về. Cô ấy đi cùng một anh chàng người Pháp, là vị hôn phu của cô ấy. Tôi giận điên lên, trách móc Quế rất nhiều nhưng cô ấy bỏ ngoài tai. Những ngày sau đó, tôi không thể nào nghĩ ra cách nào để trả thù, cuối cùng tôi nghĩ tới em, Linh của tôi và tôi đề nghị cưới em làm vợ. Linh đã rất bất ngờ, thậm chí là hỏi tôi rất nhiều lần “Anh đã chắc chưa?” và “Anh có hối hận không?”, nhưng tôi không hề để ý. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, chứng minh cho Quế thấy là không có cô ấy, tôi vẫn có hàng tá cô gái khác sẵn sàng làm vợ tôi. Chúng tôi lấy nhau trong sự chúc phúc của gia đình, dù rằng tôi thấy trong nụ cười của em có một nét gì đó buồn man mác.
 

Suốt nửa năm làm vợ chồng, tôi chưa hề quan tâm tới em một lần. Tôi nghe ngóng tin tức của Quế, hy vọng một ngày nào đó cô ấy sẽ quay lại với tôi. Tôi thường đi làm rất sớm và chỉ về nhà khi rất khuya, lúc nồng nặc mùi rượu. Em không phiền trách một lời, vẫn ân cần quan tâm tôi. Rồi Linh có thai. Không hiểu sao chỉ khi một anh bạn đồng nghiệp hỏi tôi tại sao vợ tôi đến bệnh viện phụ sản thì tôi mới biết mình sắp làm cha, mặc dù sau này tôi nhớ ra em đã định nói với tôi rất nhiều lần nhưng tôi cứ gắt lên và không cho em nói. Nhưng lúc đó trong tôi không hề có sự vui mừng. Tôi chỉ cảm thấy áp lực và trách nhiệm đè nặng lên vai, thêm vào đó là cả sự ràng buộc với em. Tôi hỏi Linh và không cho em giữ cái thai, dù em khóc rất nhiều. Và lần đầu tiên, em kiên quyết không làm theo lời tôi. Tôi không ép em nữa, với điều kiện mà em hứa sẽ không ràng buộc tôi vì đứa trẻ.

Suốt bốn tháng đầu thai kỳ, tôi không quan tâm, không hỏi han em một lời. Em làm gì, đi đâu, tôi mặc kệ. Khoảng cách giữa chúng tôi đã xa nay càng xa hơn. Cho đến một ngày, em gái tôi lên thành phố thi đại học ở cùng nhà với chúng tôi. Một buổi chiều, nó gọi điện và hét lên trong điện thoại rằng Linh nhập viện. Tôi lập tức đến bệnh viện và nhận hồ sơ bệnh án. Bác sĩ bảo em lo nghĩ quá nhiều và cơ thể suy nhược trầm trọng. Tôi chỉ nhìn em qua khung cửa kính rồi đi ngay, dù rằng gương mặt xanh xao và ánh mắt đau đáu đó vẫn ám ảnh tôi suốt quãng thời gian sau này.

Khi tôi tưởng rằng đã quên được Quế thì cô ấy lại xuất hiện. Vẻ đáng thương, cô ấy cầu xin tôi tha thứ. Gã người Pháp đã phản bội Quế và bây giờ cô ấy chẳng còn gì cả. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy cô ấy thật yếu đuối. Tôi thuê cho cô ấy một căn nhà và ngày nào tôi cũng đến thăm Quế. Rồi chúng tôi vượt qua giới hạn. Những lúc ở bên Quế, tôi quên mất tổ ấm mình phải về và một người vợ vẫn đang chờ đợi tôi vô điều kiện.
 
 
Hôm đó, tôi đi làm về. Về nhà chứ không phải về nhà trọ kia. Tôi thấy ở trong phòng khách có người và vợ tôi đang nói chuyện với ai đó. Gương mặt của Linh có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng khóe mắt em đọng vài giọt nước mắt. Tôi nhìn vào thì thấy Quế ngồi đó, với vẻ mặt tự tin như những ngày cấp III:

- Tôi đã có thai, là con của anh Ân. Tôi không cần nói thì chắc cô cũng biết quan hệ của chúng tôi là thế nào. Tôi chỉ muốn cô biết rằng cô đã thua ngay từ lúc bắt đầu, trước nay chỉ có một mình cô đơn phương anh thôi. Ân không hề yêu cô, anh yêu tôi.

- Vậy cô muốn tôi trả anh ấy về cho cô?

Linh lặng lẽ nói và Quế gật đầu. Tôi nặng nề bước vào, Quế lao đến ôm chầm lấy tôi. Linh chậm chạp nhìn tôi, mắt em đỏ lên như sắp khóc, tay em thẫn thờ đặt lên bụng. Tôi biết rằng lúc đó tôi nên nói một cái gì đó, rằng anh không muốn chia tay với em, nhưng không hiểu sao tôi không nói được. Tối hôm đó, Linh nằm bên tôi mà lặng lẽ hệt như một bóng ma, em không nói thêm gì nữa.

Sáng hôm sau tôi dậy và phát hiện trên giường chỉ có mình tôi. Trên bàn là một lá đơn ly hôn của Linh, em đã ký sẵn từ trước. Em để lại lời nhắn rằng em sẽ đi và không phá hoại cuộc sống của tôi nữa. Lúc đó trong lòng tôi, lần đầu tiên sợ hãi đến cực độ. Tôi tìm khắp người quen nhưng không ai biết em đã đi đâu. Tôi tức mình lắm, nhưng cũng lo lắng, tôi không hiểu với sức khỏe yếu và cái thai đã hơn 6 tháng thì em làm sao có thể tự lo một mình.
 
Tôi gặng hỏi mấy người bạn thân của Linh, nhưng chẳng ai biết một chút tin tức nào. Mẹ vợ tôi nói cho tôi biết Linh đã đi xa, và trước khi đi em đã yêu cầu mọi người đừng đi tìm em. Tôi thẫn thờ như người chết, khi nhìn thấy chiếc nhẫn cưới em gửi trả. Và đồng thời biết được một sự thật Quế đã lừa dối tôi, cô ấy không hề có thai, cô ấy chỉ muốn ép buộc tôi lấy cô ấy để cô ấy có thể có một cuộc sống tốt hơn. Cô ấy cần tiền chứ không cần tình cảm của tôi, trong khi Linh lại khao khát một chút quan tâm của tôi hơn ai hết.
 
 
Bây giờ, tôi chỉ còn một mình trong căn nhà trống rỗng đó, một tháng trôi qua tôi đã đi tìm em nhưng không ai biết em ở đâu cả. Lúc này tôi mới thấm thía câu nói, “Khi còn thì không biết quý trọng, lúc mất rồi mới biết nó quan trọng như thế nào”. Tôi đã không nhận ra tôi đã yêu em từ rất lâu.
 
Tôi viết ra những dòng này không phải để mong tha thứ và cũng không có tư cách để được tha thứ, chỉ mong nếu em đọc được sẽ tha thứ cho tôi, sẽ trở về cho tôi một cơ hội để làm lại như xưa, để làm người chồng của em và cha của con chúng tôi.

Chia sẻ