Ngày đưa bạn gái về ra mắt, bố mẹ tôi kinh ngạc đánh rơi cả chén nước
Ngày đưa Lâm về ra mắt, bố mẹ tôi kinh ngạc đánh rơi cả chén nước đang cầm trên tay. Bởi tôi cầm tay em bước vào và phải hướng cho em về chỗ bố mẹ tôi ngồi để chào.
Tôi quen Lâm trong một lần đi du lịch bụi. Khi đó, tôi đang gặp vận đen toàn tập trong công việc lẫn tình yêu. Vì một sai phạm lớn, tôi bị đuổi khỏi công ty cùng một số tiền bảo hiểm. Người yêu suốt 3 năm nhận thấy tương lai không an toàn nên phũ phàng rũ bỏ tôi. Quá chán nản, tôi quyết định đi phượt một chuyến về miền quê xa để lấy lại thăng bằng cho cuộc sống.
Với tâm trạng ủ rủ, tôi gặp Lâm khi em đang đi chợ một mình. Chúng tôi vô tình va vào nhau. Thay vì giận dữ, mắng mỏ tôi như những cô gái thành phố, Lâm dễ dàng nhận lời xin lỗi của tôi bằng một nụ cười rất đẹp. Cười xong, tôi thấy em dùng chân đưa đưa bên dưới một lúc, rồi cúi nhặt cây gậy. Khi đó, tôi mới biết em là một cô gái mù. Tôi xin phép được đưa em về và em cũng vui vẻ đồng ý.
Không hiểu sao, tôi lại có ấn tượng rất sâu sắc về em. Tôi quyết định dừng chân ở ngôi làng của em một thời gian. Hồi đầu tôi ở trọ trong một căn nhà nghỉ cũ kỹ, duy nhất của thị trấn, ngày nào cũng chạy xe vài cây số đến nhà em chơi. Lần nào đến, tôi cũng mua quà, bánh kẹo cho mọi người. Về sau, tôi chai mặt xin vào trọ trong nhà em luôn và nhờ em trai em đưa đi chụp một số phong cảnh yên bình ở quê.
Lâm có đôi mắt tuyệt đẹp, làn da trắng trẻo, giọng nói ngọt ngào. Ở em, tôi còn cảm nhận được sự chịu thương chịu khó, cần cù, nhẫn nhịn. Dù đôi mắt không thấy gì nhưng em vẫn làm mọi việc trong gia đình một cách nhanh nhẹn và thành thạo. Cũng nhờ em và gia đình em mà tôi có thêm động lực để vượt qua những thất bại mình gặp phải.
Nhưng tôi yêu em, tôi biết em không giống những cô gái ham vật chất như trước đây tôi từng yêu. (Ảnh minh họa)
Ở nhờ nhà em được 1 tháng, tôi về lại thành phố. Một phần vì ba mẹ tôi hối thúc tôi về, một phần tôi muốn tìm công việc mới. Trước khi về, tôi còn nắm tay em, hẹn sẽ trở lại đón em vào một ngày gần nhất có thể. Tình yêu của chúng tôi đơn giản là vậy, chỉ một nụ hôn nhẹ lên tóc, cái nắm tay, và bắt đầu trong vòng 1 tháng ngắn ngủi. Nhưng tôi thấy như vậy là quá đủ.
Về thành phố, với sự quen biết rộng rãi của ba mẹ, tôi nhanh chóng xin được công việc mới. Dù không bằng việc cũ nhưng cũng đem lại nguồn thu nhập ổn định.
Lúc này, tôi càng nhớ Lâm hơn và muốn dẫn ba mẹ về gặp em. Để chứng minh mình yêu em chân thành, tôi thu xếp công việc về quê đón em. Tôi chỉ không ngờ, đây lại là quyết định sai lầm, đẩy em vào tình thế khó xử và đau đớn.
Vì là mối quen biết cũ, thêm vào đó tôi cũng là người đáng tin cậy nên bố em đồng ý cho tôi đưa em đi. Lúc đó tôi còn hứa sẽ đưa em đến bệnh viện chữa mắt. Nếu chữa được, bằng mọi giá tôi sẽ chữa cho em.
Ngày đưa Lâm về ra mắt, bố mẹ tôi kinh ngạc đánh rơi cả chén nước đang cầm trên tay. Bởi tôi cầm tay em bước vào và phải hướng cho em về chỗ ba mẹ tôi ngồi để chào. Mẹ tôi vừa nhìn thấy như vậy liền hiểu ngay chuyện. Không cần chờ tôi giới thiệu, bà đã mắng tôi té tát là khùng là điên nên mới yêu một cô gái mù, lại là dân tỉnh lẻ hẻo lánh, nghèo nàn, không học hành.
Tôi biết ba mẹ cũng muốn tốt và lo cho tương lai của tôi nên mới phản ứng mạnh như thế. Nhưng tôi yêu em, tôi biết em không giống những cô gái ham vật chất như trước đây tôi từng yêu. Đây không phải là sự bồng bột, bởi tôi có phải ít tuổi nữa đâu, và cũng vì tôi đã trải qua quá nhiều cuộc tình trước đó, nên tôi biết tình cảm chân thật hiện giờ của mình.
Nhìn thấy em bị tổn thương, tôi cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở. Tôi quay sang cãi lại ba mẹ rồi dắt tay em đứng lên bỏ đi. Từ hôm đó, tôi cũng chuyển ra ngoài ở trọ cùng em. Tôi quyết định sẽ phản đối ba mẹ đến khi nào họ chấp nhận em thì thôi.
Tôi dắt em tới bệnh viện khám, bác sĩ nói bệnh của em bẩm sinh, giờ muốn chữa thì phải chờ người hiến giác mạc.
Tình yêu của chúng tôi đơn giản là vậy, chỉ một nụ hôn nhẹ lên tóc, cái nắm tay, và bắt đầu trong vòng 1 tháng ngắn ngủi. (Ảnh minh họa)
Ở được một tuần trên thành phố, em đã đòi về vì không gian xa lạ, người khác suốt ngày chỉ trỏ bàn tán. Em cũng sợ ảnh hưởng tới tôi. Tôi phải động viên em rất nhiều em mới chịu ở lại.
Những ngày sau đó, tôi dắt em ra mắt bạn bè. Trước mặt em, họ bảo tôi “điên” nên mới chọn yêu một cô gái mù như em. Đêm đó, em đã khóc rất nhiều.
Khi ba mẹ tôi biết chuyện tôi đưa em đi giới thiệu công khai khắp nơi, ba tôi đã gọi điện mắng tôi một trận. Ông bảo rằng nếu tôi cứ cố chấp thì sẽ từ mặt tôi luôn.
Thấy tôi không ăn cứng ăn mềm, mẹ tôi đã chờ lúc tôi đi làm để tới phòng trọ mắng chửi em. Khi nhận được điện thoại của hàng xóm, tôi tức tốc chạy về thì thấy em đang khóc, còn mẹ tôi thì chống nạnh đứng ngoài cửa. Lần đó, tôi và mẹ cãi nhau to. Khung cảnh hỗn loạn ngày hôm đó, cả đời tôi cũng không quên.
Đêm đó, Lâm nói với tôi rằng em không muốn chữa mắt nữa, em muốn về quê. Tôi năn nỉ, thậm chí bật khóc xin lỗi em và hứa sẽ không để em chịu những tổn thương như vậy nữa nhưng em vẫn không thay đổi suy nghĩ. Em còn nói dù em không ăn học được như người ta, đôi mắt cũng không thấy gì nhưng không có nghĩa em không có lòng tự trọng. Em cũng nói không muốn làm tôi khó xử khi đứng giữa ba mẹ và em.
Tôi lấy lý do bận đi làm ngày hôm sau để không đưa em về vì muốn tìm cách giữ em ở lại. Tôi yêu em thật lòng và muốn cưới em làm vợ. Nhưng làm sao để ba mẹ tôi đồng ý, làm sao để giữ em lại đây?