Mong ước giản đơn đến mức bị xem thường của những bà mẹ ở tuổi xế chiều: Một bữa cơm không phải để phần ai, một câu "con cần mẹ" là to tát quá ư?
Rồi sẽ đến lúc, đàn bà chẳng sợ gì hơn sự thờ ơ đến từ chính gia đình mình.
Ông A. hàng xóm có cô con gái rượu "hết nước chấm", hai vợ chồng nó mới gần 30 tuổi đã mua được căn chung cư rõ to, lại đẻ được thằng cu bụ bẫm kháu khỉnh. Nhà ông B. mới chuyển đến đây cũng có "bình rượu mơ" đáng đồng tiền bát gạo. Con gái sống bên trời tây bao năm, mới gửi tiền về xây nhà cho bố mẹ, trông có khác gì biệt thự đâu cơ chứ.
Lần đầu tiên thay chồng - chính là ông B. đi họp tổ dân phố, tôi đã vô tình nghe được hàng xóm khen lấy khen để con gái mình. Chưa kịp mát lòng mát dạ, nụ cười đã tắt ngấm trong lòng khi ai đó thốt lên: "Đấy, con cái thế thì còn mong gì hơn được nữa nhỉ?".
Con ngoan, con giỏi và kiếm được tiền, người làm cha làm mẹ sao có thể không vui, không hãnh diện. Nhưng vậy thôi, sao đủ...
Nhà to quá cũng để làm gì, khi 2-3 năm tôi mới được gặp con gái một lần? Nhiều cái Tết nó chẳng chịu về, vì bên tây người ta có ăn tết Nguyên Đán đâu. Thế là hai ông bà già lủi thủi sắm sửa, dọn dẹp, đón tết với nhau. Nhà khang trang, rộng rãi đấy, nhưng tôi thấy cô đơn.
Còn chồng tôi, có vẻ lại khác. Thi thoảng, ông cũng bâng quơ bảo "bà nghĩ cách nào dỗ nó về Việt Nam chơi vài tháng đi". Nhưng nỗi nhớ con gái của chồng tôi chỉ thi thoảng trồi lên trong phút chốc, rồi lại lặn ngay khi ông đi xem chọi gà, đánh cờ tướng.
Cuối cùng, chỉ có bà mẹ, bà vợ này là cô đơn, lủi thủi.
Thời trẻ, chồng tôi chẳng bao giờ về muộn để vợ con phải chờ hay phần cơm. Tự dưng nghỉ hưu xong lại thành... nghiện chọi gà với cờ tướng, có hôm 8h tối mới vác thân về nhà, lại còn càu nhàu vì hôm nay thua 4 trận.
Cũng vẫn là ngày xưa, con gái cứ đi học về là lao vào bếp, vừa phụ mẹ nấu cơm vừa tâm sự đủ thứ, từ chuyện kiểm tra chẳng làm được bài đến cả việc có bạn nào đút thư vào hộc bàn của nó. Đến cả việc lần đầu tỏ tình mà bị người ta từ chối, con gái tôi cũng mang về kể hết với mẹ, rồi chui vào lòng mẹ khóc rưng rức. Thế đấy, nó từng kể với tôi mọi chuyện dù lớn dù nhỏ.
Chẳng bù cho bây giờ, nhiều khi mới gọi được 5-7 phút, nó đã kêu con bận lắm rồi cúp máy đi luôn.
Nghe con nói thế nào thì tôi biết thế, chứ chẳng hiểu nó bận thế nào, công việc cụ thể ra làm sao, rồi đồng nghiệp có tốt không.
Càng nghĩ, tôi càng nhận ra mình mình chẳng hiểu nổi con gái mình nữa. Dù nó vẫn luôn là cô con gái ngoan, không bao giờ để bố mẹ thiếu thứ gì. Nhưng tôi chắc chắn nó chẳng biết mẹ nó khao khát 1 bữa cơm có đủ 3 người trong nhà đến mức nào và cả những lúc hai mẹ con vừa nấu cơm, vừa buôn chuyện như xưa nữa.
Nhiều khi tôi cũng chẳng rõ có phải mình sướng mà không biết hưởng hay không? Nhưng muốn gần con, gần chồng, muốn gia đình vui vẻ như khi con còn bé phải chăng là dở hơi, là to tát quá hay sao?
Nếu biết trước đến lúc mãn kinh, bản thân sẽ thèm được gần con thế này, tôi đã đẻ thêm vài đứa nữa!