Mẹ tôi đòi kết thúc hôn nhân ở tuổi 60 chỉ vì cái bồn cầu
Tôi tức tốc chạy về nhà sau tin nhắn căng thẳng từ phụ huynh, nhưng diễn biến sau đó khiến tôi cười mấy ngày không hết.
Kể từ lúc chị em tôi sinh ra, bố tôi luôn được mọi người xung quanh trêu là “đẹp trai nhất nhà”. Sống trong một gia đình toàn đàn bà con gái, thi thoảng bố tôi cũng chẹp miệng kêu ước gì có thêm thằng con giai. Nhưng mẹ tôi đã quyết tâm không đẻ nữa và số lượng thành viên chỉ dừng lại ở con số 4 mà thôi.
Ai cũng tưởng chị em tôi được cưng như công chúa, song sự thật thì mẹ tôi mới là “công chúa” quyền lực nhất trong nhà.
Bố tôi chiều vợ vô điều kiện. Mẹ tôi thích gì là bố đều đáp ứng ngay, cái nào to tát quá kiểu mua vàng mua xe thì bố sẽ ghi nhớ để lúc đủ tiền sẽ sắm về cho mẹ.
Một năm bao nhiêu dịp lễ, kỉ niệm, sinh nhật liên quan đến mẹ thì bố đều nhớ hết. Ông mua quà tặng vợ không thiếu dịp nào khiến 2 cô con gái ghen tị vô cùng. Thậm chí mỗi năm đến sinh nhật tôi bố còn hỏi đi hỏi lại, vì ông chỉ nhớ tháng chứ không nhớ ngày!
Bố mẹ lúc nào cũng xưng hô anh - em ngọt lịm. Ra đường thấy cặp vợ chồng già nào xưng hô kiểu ông - tôi là bố “phê bình” họ thiếu tình cảm quá. Bố bảo sống với nhau càng lâu đáng lẽ càng phải gắn bó yêu thương để làm gương cho con cháu.
Chị em tôi toàn trêu bảo 100 cặp vợ chồng cưới nhau 40 năm mới có 1 cặp giống như bố mẹ, còn lại chưa đến 4 năm có khi người ta “toang” luôn rồi, yêu thương gì nữa đâu mà anh với chả em. Thế là bố được thể quay sang dạy dỗ chị em tôi, nói chúng tôi phải yêu thương trân trọng chồng mình, nhìn cách bố mẹ sống với nhau mà học tập.
Công nhận tôi cũng ghen tị với hạnh phúc của ông bà lắm. Tuy vợ chồng tôi ít cãi nhau nhưng nhiều khi cũng ghét nhau như chó với mèo. Còn chị gái tôi thì xích mích với chồng xong đều không dám tâm sự với bố mẹ, sợ lại bị ông bà mắng thêm rồi “mở lớp” dạy ứng xử trong hôn nhân.
Cơ mà hòa thuận đến mấy cũng không tránh nổi lúc bát xô đũa lệch. Bố tôi tính cách nho nhã, mẹ tôi thì dịu dàng. Khi có chuyện gì đó giận nhau thì ông bà “hờn dỗi” im lặng, xong lại nhắn cho con cái để làm “liên lạc viên” trung gian. Mỗi lần hòa giải xong chị em tôi đều thắc mắc sao từng ấy năm ông bà vẫn chung giường được, chưa bao giờ ngủ riêng hay bỏ đi chỗ khác. Bố tôi nháy mắt bảo đấy là bí quyết riêng giữ gìn hôn nhân của hai người.
Nhưng rồi chẳng ai biết trước điều gì sẽ xảy ra. Đùng cái trưa nay chị em tôi cùng nhận được tin nhắn của mẹ, thông báo ngày mai sẽ nộp đơn ly dị ra tòa. Vừa hôm qua đại gia đình chúng tôi còn họp mặt con cháu ăn uống vui vẻ, sau một đêm đã có biến căng thẳng rồi.
Trước giờ mẹ tôi chỉ đem chuyện ly hôn ra đùa thôi, bỗng dưng nay lại nói nghiêm túc khiến chị em tôi sợ hãi. Tôi vội bỏ hết công việc để chạy về nhà xem tình hình như nào. Về đến nơi đã thấy chị gái với anh rể ngồi sẵn ở phòng khách, 2 người cười ngặt nghẽo làm tôi không hiểu có chuyện gì đang diễn ra.
Chị tôi cười đến đỏ cả mặt, mất mấy phút mới ngừng được cơn. Anh rể kể tôi nghe nguồn cơn lá đơn gây giật mình của mẹ, hóa ra tất cả là tại cái bồn cầu!
Số là nhà bố mẹ tôi xây đã lâu, mấy chục năm trôi qua bồn cầu cả 2 tầng đều đã cũ. Toilet trong phòng tắm bố mẹ bị kẹt 2 tháng nay rồi. Ông bà thấy không nghiêm trọng nên không thay không sửa, chỉ nhắc nhau đi vệ sinh xong thì đứng đợi kiểm tra xem nước có bị rò rỉ không.
Tại sự cố này mà tháng 5 vừa rồi hóa đơn nước nhà bố mẹ tôi có tăng lên một ít. Chỉ có mấy chục nghìn thôi nhưng với suy nghĩ người già thì đó là quá nhiều rồi. Mẹ tôi tiếc tiền nên đi in hẳn một tờ giấy, dán ở cửa WC để nhắc nhở bố đi vệ sinh xong phải chú ý nước rò.
Khổ nỗi bố tôi đã 60 tuổi, mắt ông kém và rất hay quên. Thế là đêm qua ông dậy đi vệ sinh rồi quên không nhìn tờ giấy nhắc, kết quả nước từ bình chứa toilet chảy liên tục xuống bồn. Sáng dậy mẹ tôi phát hiện ra xong bà giận lắm, soi đồng hồ thấy mất oan 2 khối nước nên trách mắng ông từ sáng đến tận trưa.
Bị nói nhiều đau đầu nên bố tôi phản ứng lại. Ông bà cãi nhau dăm ba câu xong mẹ tôi chẳng thèm nói gì thêm, bà nhắn cho chị em tôi nói mai chở mẹ nộp đơn ra tòa.
Nghe thủng câu chuyện xong tôi cũng không biết nên cười hay nên khóc. Có mỗi sự cố bé tí ấy thôi mà mẹ tôi giận bố đến độ đòi ly dị ở tuổi 60. Mới khuyên mẹ vài câu thì mẹ đã lắc đầu quầy quậy. Bà bảo bà nhịn ông đã mấy chục năm rồi, toàn tật xấu nhỏ tí lặp đi lặp lại khiến bà khó chịu thôi. Nhắc thì bố kêu nói nhiều, mà không nhắc thì mẹ bực. Mẹ kể tội thêm lần này là lần thứ 2 trong tuần bố làm rò rỉ nước, chê ông quá cẩu thả không nghe lời vợ, lãng phí tiền bạc với “tài nguyên môi trường”.
Giờ mẹ tôi vẫn đang hì hục viết tay cái đơn ly hôn, bắt chị tôi lên mạng tải mẫu đơn về cho bà chép! Tôi hiểu rõ tính nết bố mẹ nên cũng chả can thiệp gì thêm, nói anh chị cứ kệ cho bố mẹ làm theo ý. Kiểu gì vác đơn đi nửa đường thì mẹ tôi cũng quay về với bố thôi!