Mẹ bạn trai không nghĩ "giọt máu" là của anh
Mẹ anh không nghĩ đó là giọt máu của anh, tra hỏi anh đủ điều. Tôi về nhà anh thì mẹ anh gọi tất cả người thân tới nói mát tôi là loại con gái không ra gì.
Xin chào tất cả độc giả Afamily!
Tôi đang ở trong một giai đoạn khó khăn của cuộc đời. Tôi đã phạm
một sai lầm, mà đã là con người ai chẳng có lúc phạm những sai lầm! Đã
từng đọc nhiều tâm sự của các bạn trên Afamily, mỗi người mỗi hoàn cảnh.
Lấy hết can đảm tôi mới dám viết những dòng tâm sự này. Tôi luôn quan
niệm rằng, đã làm sai thì phải tự đứng dậy, phải đối mặt, đã quyết định
thì phải chấp nhận nhưng điều đó thực sự khó. Tôi đang rơi vào tâm trạng
stress nặng và trầm cảm. Có lẽ trải lòng với độc giả Afamily cũng là
một cách giúp tôi lấy lại thăng bằng chăng?
Như mọi người con gái khác, sau khi công việc ổn định tôi cũng muốn ổn định cuộc sống gia đình. Tôi yêu anh vì anh chân thành với tôi, anh chịu khó làm ăn và tôi nghĩ như thế là đủ. Tôi phải thừa nhận tôi đã thiếu chín chắn và dại dột khi không tìm hiểu kỹ gia đình anh mà chỉ quan tâm đến anh. Trong suốt thời gian yêu nhau 1 năm tôi cảm nhận anh là một người tốt và chúng tôi cũng tâm niệm sẽ lấy nhau. Tất nhiên như mọi người đàn ông khác, anh cũng muốn tình yêu phải thăng hoa. Tôi và anh đã đi quá giới hạn. Khi tôi lo lắng hỏi, anh trả lời: "Nếu có bầu thì làm đám cưới". Thật sự chúng tôi thấy cũng không có trở ngại gì cả, công việc cũng ổn định, nhà cửa cũng có, tôi cũng đến nhà anh mấy lần, thấy bố anh cũng hài lòng về tôi, mẹ anh có vẻ khó tính hơn nhưng cũng không có ý kiến gì phản đối.
Và rồi, tôi đã có bầu. Tôi hạnh phúc thông báo với anh và với
bố mẹ tôi. Tất nhiên là bố mẹ tôi rất không hài lòng về tôi. Anh thì có
lẽ là lo lắng nhiều hơn vui. Anh về thông báo với bố mẹ anh và sự việc
bắt đầu từ đây. Tôi thật ngây thơ nghĩ tình yêu của anh là tất cả, thậm
chí còn thắc mắc sao tình yêu của tôi lại quá dễ dàng như vậy? Chẳng có
cãi nhau, anh lúc nào cũng nhẹ nhàng với tôi, chẳng có cha mẹ phản đối,
công việc cũng quá ổn. Đúng là cuộc đời, ai học được chữ ngờ! Mẹ anh
không nghĩ đó là giọt máu của anh, tra hỏi anh đủ điều. Tôi về nhà anh
thì mẹ anh gọi tất cả người thân tới nói mát tôi là loại con gái không
ra gì.
Thật sự từ khi yêu anh tôi chưa yêu ai và cũng được cha mẹ chăm sóc rất kỹ, không hề chơi bời gì. Nghĩ anh đã là người mình sẽ lấy nên tôi đã trao cho anh tất cả và ....tôi thật điên phải không các bạn? Vấp phải sự phản đối của mẹ anh tôi mới hiểu nhục nhã là như thế nào, tôi mới hiểu ăn cơm trước kẻng phải trả giá như thế nào? Khôn ba năm dại một giờ là như thế nào?.... Trong suốt thời gian đó anh cũng thuyết phục được bố mẹ anh làm lễ cưới, nhưng thái độ của mẹ anh thì không rõ ràng. Mẹ anh cứ lần chần không tổ chức, không cho đi đăng kí kết hôn trong khi bụng tôi ngày một to ra. Khoảng thời gian đó tôi như điên dại, đi lang thang không muốn về nhà, thậm chí trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới cái chết.
Đó cũng là khoảng thời gian có nhiều sự kiện, xích mích xảy ra. Tôi và gia đình cũng nhận ra anh là con người hèn nhát, giả dối. Gia đình anh quá ghê ghớm, tôi mà lấy anh thì cũng đau khổ suốt đời. Tôi phải lựa chọn. Trinh tiết và danh dự đã mất hết, nếu tôi tủi nhục van xin nhà anh thì có lẽ tôi cũng có 1 tấm chồng nhưng cả cuộc đời sẽ khốn khổ. Hoặc tôi sẽ bỏ đứa bé coi như một lần lầm lỡ và làm lại từ đầu. Quả thật, lúc đó tôi như điên dại, hàng đêm không ngủ. Tôi không muốn bố mẹ sau này sẽ phải khổ sở vì mình, nhục nhã với thông gia vì mình và tôi cũng nhận ra tôi sống với anh sẽ là địa ngục. Tôi đã quyết định theo phương án thứ hai.
Các bạn thân mến, hàng đêm tôi khóc, khóc đến cạn nước mắt. Tôi sống mà
như đã chết. Tôi sống như một cái máy, trong đầu tôi lập trình sẵn là
không để ý tới suy nghĩ của mình và của người khác. Mặc cho mọi lời đàm
tếu, mặc cho hàng nghìn suy nghĩ giày xéo trong đầu tôi vẫn phải cười và
nuốt nước mắt vào trong. Tôi phải mạnh mẽ sống tiếp, tôi không có quyền
than thở, không có quyền trách móc. Tôi không được phép gục ngã vì
những người thân xung quanh tôi, tôi đã làm họ rất đau lòng.
... Nhưng khi màn đêm buông xuống, tôi vẫn tự dằn vặt, cắn rứt lương tâm mình. Bởi vì tôi đã đánh mất trinh tiết, vì tôi đã từ bỏ đứa con của mình. Hằng đêm tôi vẫn khóc. Có phải tôi là một kẻ không ra gì, đáng bị trừng phạt phải không các bạn?
Như mọi người con gái khác, sau khi công việc ổn định tôi cũng muốn ổn định cuộc sống gia đình. Tôi yêu anh vì anh chân thành với tôi, anh chịu khó làm ăn và tôi nghĩ như thế là đủ. Tôi phải thừa nhận tôi đã thiếu chín chắn và dại dột khi không tìm hiểu kỹ gia đình anh mà chỉ quan tâm đến anh. Trong suốt thời gian yêu nhau 1 năm tôi cảm nhận anh là một người tốt và chúng tôi cũng tâm niệm sẽ lấy nhau. Tất nhiên như mọi người đàn ông khác, anh cũng muốn tình yêu phải thăng hoa. Tôi và anh đã đi quá giới hạn. Khi tôi lo lắng hỏi, anh trả lời: "Nếu có bầu thì làm đám cưới". Thật sự chúng tôi thấy cũng không có trở ngại gì cả, công việc cũng ổn định, nhà cửa cũng có, tôi cũng đến nhà anh mấy lần, thấy bố anh cũng hài lòng về tôi, mẹ anh có vẻ khó tính hơn nhưng cũng không có ý kiến gì phản đối.
Thật sự từ khi yêu anh tôi chưa yêu ai và cũng được cha mẹ chăm sóc rất kỹ, không hề chơi bời gì. Nghĩ anh đã là người mình sẽ lấy nên tôi đã trao cho anh tất cả và ....tôi thật điên phải không các bạn? Vấp phải sự phản đối của mẹ anh tôi mới hiểu nhục nhã là như thế nào, tôi mới hiểu ăn cơm trước kẻng phải trả giá như thế nào? Khôn ba năm dại một giờ là như thế nào?.... Trong suốt thời gian đó anh cũng thuyết phục được bố mẹ anh làm lễ cưới, nhưng thái độ của mẹ anh thì không rõ ràng. Mẹ anh cứ lần chần không tổ chức, không cho đi đăng kí kết hôn trong khi bụng tôi ngày một to ra. Khoảng thời gian đó tôi như điên dại, đi lang thang không muốn về nhà, thậm chí trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới cái chết.
Đó cũng là khoảng thời gian có nhiều sự kiện, xích mích xảy ra. Tôi và gia đình cũng nhận ra anh là con người hèn nhát, giả dối. Gia đình anh quá ghê ghớm, tôi mà lấy anh thì cũng đau khổ suốt đời. Tôi phải lựa chọn. Trinh tiết và danh dự đã mất hết, nếu tôi tủi nhục van xin nhà anh thì có lẽ tôi cũng có 1 tấm chồng nhưng cả cuộc đời sẽ khốn khổ. Hoặc tôi sẽ bỏ đứa bé coi như một lần lầm lỡ và làm lại từ đầu. Quả thật, lúc đó tôi như điên dại, hàng đêm không ngủ. Tôi không muốn bố mẹ sau này sẽ phải khổ sở vì mình, nhục nhã với thông gia vì mình và tôi cũng nhận ra tôi sống với anh sẽ là địa ngục. Tôi đã quyết định theo phương án thứ hai.
... Nhưng khi màn đêm buông xuống, tôi vẫn tự dằn vặt, cắn rứt lương tâm mình. Bởi vì tôi đã đánh mất trinh tiết, vì tôi đã từ bỏ đứa con của mình. Hằng đêm tôi vẫn khóc. Có phải tôi là một kẻ không ra gì, đáng bị trừng phạt phải không các bạn?