Lạc lõng…
Anh hãnh diện khi người ta khen chị đẹp, sang trọng, anh không quan tâm hoặc cố tình làm lơ vẻ mặt “đầy tà ý” của gã đàn ông đối diện khi hắn nhìn xuống chiếc váy ngắn của chị...
Tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói, những con người lắc lư,… Chị hòa mình vào dòng nhạc để thân thể mình tự do chuyển động. Có lẽ chị mong những con người đang hưng phấn kia sẽ giúp chị khỏa lấp chút nỗi niềm của người con gái xuất thân quê mùa.
Căn phòng mờ ảo, ánh đèn nhấp nháy, thứ ánh sáng mông lung ấy khiến chị mơ hồ nhớ về những ngày trước. Chị, cô gái chân chất quê mùa với những bộ quần áo giản dị. Chị, khuôn mặt mộc tự nhiên không chút phấn son. Nhưng giờ đây chị đã lột xác thành “phụ nữ thành thị”. Chị nhớ cái bóng hình “con thiên nga” ngày trước, chị thích cái mùi vị của ruộng đồng, thôn quê trên da thịt mình. Và chị cũng nhớ ngày đầu yêu nhau, anh đã từng nói yêu cái “chất riêng” không pha trộn ấy.
Từ ngày được đề bạt lên chức giám đốc, anh phải giải quyết nhiều công việc hơn, trong đó có cả chị. Anh muốn biến chị thành người phụ nữ thành phố chính gốc, anh muốn xóa hết những tàn dư quê mùa của chị để không phải xấu hổ mỗi khi gặp cấp dưới. Cũng phải thôi, chị bây giờ là “phu nhân của một sếp bự”, chị phải sành điệu, chịu chơi, chị không được phép quê mùa. Anh bảnh bao hơn trong những bộ vest đắt tiền, tủ áo quần của chị cũng thêm nhiều bộ cánh sặc sỡ. Chị nhớ như in khuôn mặt rạng rỡ của anh lúc chị ướm thử bộ váy ngắn anh chọn, nụ cười mãn nguyện của anh, câu nói của anh: “Đúng là người đẹp vì lụa”, bỗng nhiên chị thấy nhớ. Chị nhớ ngày anh về miền quê nghèo đón chị lên chốn phồn hoa, chị đã sợ mình lạc lõng biết bao nhiêu. Nhưng khi anh nắm tay chị và nói yêu cái sự “lạc lõng” đó, vì như thế chị sẽ càng nổi bật. Phải, anh đã từng nói yêu “chất quê mùa” của chị bởi nó quá khó để tìm thấy giữa chôn xô bồ thành thị. Nhưng giờ nó làm anh xấu hổ.
Anh chê những quán ăn ven đường bẩn thỉu, anh không nhớ từng nói thích ngồi cùng chị thưởng thức sự giản đơn, không gò bó. Có lẽ giờ đây, anh quen với việc được lễ tân ở những nhà hàng mở cửa chào đón, anh thích cảm giác kiêu hãnh khi đưa thẻ “khách Vip” hơn là ngồi ở ven đường. Ở những nơi nhỏ bé ấy, ai biết anh là giám đốc đứng trên muôn vàn người. Anh thường xuyên đi sớm về muộn, người lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu. Anh liên tục khen những cô gái chân dài gợi cảm ở các quán bar. Anh hứng thản nhiên đưa ra lời trêu ghẹo cho xứng tầm với những ông đối tác trẻ măng trước mặt. Anh cần những bản hợp đồng béo bở đó. Chị là vợ phải vui vì sự thăng tiến của chồng. Chị biết chứ, nhưng linh cảm một người phụ nữ, nó hồ nghi nhiều thứ thật đáng sợ. Và nếu một lúc nào đó, nó không còn mơ hồ như thế… Chị sợ điều đó xảy ra.
Hôm nay anh lại về muộn, chị tìm đến quán bar quen thuộc. Từ khi nào chị có thói quen này nhỉ? Chị còn nhớ mình cũng đã từng sợ hãi nép vào anh khi lần đầu tiên bước chân vào những nơi như thế. Nhưng giờ chị dạn dĩ, chị sành điệu, chị khoác cái áo của một quý bà đẹp đẽ và sang trọng, chị đủ “thẩm quyền” để bước vào đây, chị sẽ không còn lạc lõng với vẻ quê mùa nữa. Tiếng nhạc, những con người lắc lư, chị hòa mình vào dòng chảy đó. Chị không hề ý thức được đoạn nhạc đã thay đổi, bất giác chị ngẩn ngơ đứng lại giữa đám đông, bao giờ cũng thế, chị vẫn luôn lạc lõng…