Không đủ dũng cảm để cởi chiếc mặt nạ hoàn hảo cho mình
Ở nhà có thể tủi nhục thế nào cũng được. Nhưng khi ra đường, tôi phải đeo mặt nạ vì muốn mình phải thật ngạo nghễ, phải được mọi người nhìn bằng con mắt kính trọng, nể phục.
Chào Vân Anh, tác giả tâm sự “Chồng tôi là thạc sĩ nhưng cục cằn chửi vợ như hát hay”!
Đọc bài của bạn, tôi thấy đau lòng lắm. Phụ nữ mình phận mỏng, đời hạnh phúc hay không phụ thuộc vào tấm chồng. Mà chồng thì khó chọn. Tôi cũng như bạn, đã lựa đi lụa lại kỹ càng lắm rồi. Thế mà vẫn rước phải một kẻ thô tục, tốt nước sơn nhưng gỗ bên trong thì hoàn toàn mục ruỗng.
Chồng tôi làm công chức nhà nước, còn làm cán bộ to ở tỉnh, nhưng lời nói và hành động đối với vợ thì thô thiển, bạo lực vô cùng. Ai nhìn vào cũng tưởng tôi là một quý phu nhân giàu có, sung sướng. Nhưng thật ra ngày ngày tôi héo mòn vì phải chịu sự hành hạ của chồng.
Khi yêu nhau, chẳng ai ngờ được người đàn ông lịch thiệp, gia đình gia giáo, vẻ ngoài cực kỳ "Bôn - sê -vích" như chồng tôi lại bạo lực như thế. Mà anh bạo lực rất có lựa chọn, rất khôn ngoan. Trên người tôi ở ngực, eo, hông đầy những vết bầm tím, cào cấu của anh ta. Có những vết giờ đã thành sẹo dài ở trên người. Anh tuyệt nhiên không bao giờ đánh tôi ở chỗ hở, dễ bị mọi người nhìn thấy, rất biết cách che giấu sự thú tính của mình.
Tôi thường xuyên bị chồng đánh chửi vì những lý do cỏn con chẳng đâu vào đâu. Có những hôm tôi nấu cơm bị thừa lại, anh cũng lấy đó làm cớ để chửi tôi phí phạm, mười mấy năm nội trợ rồi mà vẫn không lo được bữa cơm, rồi bảo tôi “ngu như bò”. Con đi học điểm kém anh cũng đổ lỗi cho tôi là “nó giống cái gen óc bò của cô”.
Có cho vàng chắc cũng không ai tin cuộc sống của tôi lại kinh khủng như thế. Nhưng tôi không đủ dũng cảm để cởi xuống chiếc mặt nạ hoàn hảo cho mình và gia đình.
Chuyện bị chồng thượng cẳng tay, hạ cẳng chân đối với tôi như cơm bữa. Đêm khuya anh đi tiếp khách về say rượu, tôi phải ra khênh anh ta vào nhà. Anh nặng bảy mấy cân, tôi không khiêng nổi lỡ tay đánh ngã thì anh khùng lên xô ngã tôi, đạp tôi. Kể cũng lạ, say đến chẳng đi nổi mà anh vẫn tỉnh táo chỉ đá tôi vào lưng, bụng chứ chưa bao giờ để mặt mũi, tay chân tôi bầm dập, xước xát tí nào.
Có cho vàng chắc cũng không ai tin cuộc sống của tôi lại kinh khủng như thế. Ở ngoài, khi đi giao tiếp với mọi người, chúng tôi vẫn diễn rất ngọt ngào, tình tứ. Chồng tôi luôn tỏ ra lịch thiệp, ga lăng với vợ. Còn tôi cũng tỏ ra mình là người phụ nữ dịu dàng, chăm lo cho chồng con.
Không ai biết rằng ở trong nhà, đã hơn 3 năm tôi và anh ở riêng phòng và không nói chuyện. Mỗi khi có gì cần hỏi, tôi đều nhờ con gái làm trung gian đi trao đổi với chồng. Tôi hạn chế tối đa nói chuyện với anh vì chẳng biết lúc nào anh khùng lên sẽ chửi tôi, đánh tôi. Đôi khi, chỉ vì tôi bảo anh “vớ vẩn”, anh cũng điên lên. Hay chỉ vì tôi bật ti vi quá to, anh cũng điên tiết với tôi.
Chắc mọi người bảo tôi thần kinh hay sao mà chưa giải thoát mình khỏi địa ngục ấy. Âu cũng chỉ vì sĩ diện của tôi quá lớn. Từ bé đến giờ tôi khoác trên mình một hình tượng hoàn hảo. Bố giáo sư, mẹ y sĩ, tôi là giáo viên trường tiểu học, nhà chồng cũng danh tiếng. Ai cũng ngưỡng mộ tôi, khen ngợi tôi.
Tôi không muốn để ai thấy bản chất bên trong của gia đình tôi, của tôi, không muốn bị nhìn bằng ánh mắt thương hại. Ở nhà có thể tủi nhục thế nào cũng được. Nhưng khi ra đường, tôi muốn mình phải thật ngạo nghễ, phải được mọi người nhìn bằng con mắt kính trọng, nể phục.
Tôi hút thuốc lá để làm giảm đi những âu lo, buồn bực. Ngày nào tôi cũng hút vài điếu vào ban đêm, quên đi những áp lực nặng nề của cuộc sống. Tôi thấy sợ con người giả tạo của chính mình. Nhưng tôi không đủ dũng cảm để cởi xuống chiếc mặt nạ hoàn hảo cho mình và gia đình. Tôi sợ bị nhìn thấu sự thối nát của gia đình tôi, của tôi.