Khi lau người cho vợ, tôi mới nhớ ra điều cô ấy muốn nhất trước khi mất: Được một lần mặc váy cưới
Tôi buồn, thương vợ, khóc suốt một đêm. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến tôi choáng váng. Khi lau người cho vợ, tôi mới nhớ ra điều cô ấy muốn nhất trước khi mất: được một lần mặc váy cưới.
Vừa tròn 18 tuổi, tôi bỏ quê lên thành phố xin việc làm. Chẳng phải tôi học không được, chỉ là tôi tạm gác lại giấy báo đậu đại học để còn lo cho 3 đứa em nhỏ ở nhà. Tôi xin được làm công nhân ở một nhà máy chuyên xuất khẩu cá tôm. Mức lương khởi điểm cách đây 15 năm chỉ vài trăm ngàn nhưng đối với tôi đã là một số tiền lớn. Làm quanh năm, tăng ca liên tục, tôi vẫn chẳng thể dư dả nổi.
Năm 23 tuổi, tôi gặp và yêu em, một cô công nhân nhỏ hơn tôi 4 tuổi. Lúc đó, em còn rất trẻ nhưng cũng có số phận buồn không kém tôi. Nhà em cũng nghèo và ở tận vùng sông nước. Có lẽ cùng hoàn cảnh nên chúng tôi nhanh chóng tìm được sự đồng cảm. Cứ thế, chẳng cần tỏ tình, chẳng cần hoa hòe, chúng tôi vẫn yêu nhau.
Hơn 2 năm yêu nhau, tôi đưa em về ra mắt gia đình và bàn đến chuyện cưới xin. Thế nhưng, chỉ còn hai tuần nữa đến đám cưới thì có chuyện xảy ra. Bà nội tôi mất đột ngột sau một cú ngã ở nhà tắm mới xây. Đám cưới bị hoãn lại.
Sau khi lên lại thành phố, tôi và em về sống chung trong một căn nhà trọ thuê nhỏ xíu. Tôi gọi em là vợ dù chưa làm đám cưới. Em hay nói em thích được một lần tổ chức đám cưới để được danh chính ngôn thuận trở thành vợ tôi. Khi đó, tôi hứa khi nào đoạn tang bà nội sẽ tổ chức đám cưới đúng như những gì đã vạch ra trước đây.
Tôi biết vợ nói vậy chứ cũng mong có một lần được mặc váy cưới lắm. (Ảnh minh họa)
Nhưng đến khi đoạn tang nội, chúng tôi cũng không thể tổ chức được vì vợ tôi mới sinh em bé. Cuộc sống cứ thế kéo chúng tôi ra xa khỏi suy nghĩ tổ chức đám cưới. Có lần, tôi nhắc lại về kế hoạch, vợ tôi đều gạt đi. Em nói chúng tôi đã đăng kí kết hôn cũng đã có con thì không cần tổ chức đám cưới nữa.
Tôi biết vợ nói vậy chứ cũng mong có một lần được mặc váy cưới lắm. Mỗi khi đi đâu ngang tiệm váy cưới hoặc xem ti vi thấy ai mặc váy cưới là em lại thở dài, mặt buồn bã thấy rõ. Biết vợ buồn nhưng tôi cũng không thể làm được gì khác khi tiền chẳng đủ nuôi thằng con trai nay đau mai ốm.
Cho đến một ngày khi đang tăng ca đêm thì tôi nhận được điện thoại của vợ. Bắt máy, giọng một người đàn ông lạ vang lên gấp gáp: “Vợ anh bị tai nạn rồi. Anh đến bệnh viện... gấp”. Tôi chạy như điên sau khi nghe cú điện thoại đó.
Đến viện, vợ tôi vẫn đang cấp cứu bên trong. Mãi gần 4 tiếng đồng hồ sau, bác sĩ mới ra. Và tôi đã quỵ xuống nền khi nhận được cái lắc đầu của bác sĩ: “Cô ấy bị chấn thương sọ não. Cả gia đình nên chuẩn bị tâm lý”. Sáng sớm hôm sau thì vợ tôi được đưa về nhà trong tình trạng thở ô xy để giữ lấy sự sống được lúc nào hay lúc đấy.
Nhìn em mặc váy cưới, nằm trong quan tài, tôi lại rơi nước mắt. (Ảnh minh họa)
Tôi buồn, thương vợ, khóc suốt một đêm. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến tôi choáng váng. Khi lau người cho vợ, tôi mới nhớ ra điều cô ấy muốn nhất trước khi mất: được một lần mặc váy cưới.
Mặc cho mọi người ngăn cản, tôi vẫn nhất quyết mua một chiếc váy cưới 5 triệu và mặc cho vợ. Một người họ hàng thấy thế thì giúp tôi trang điểm cho em. Nhìn em mặc váy cưới, nằm trong quan tài, tôi lại rơi nước mắt. Người đứng bên cạnh tôi cũng xót xa trước cảnh tôi ôm cô dâu trong đời mình khi em chẳng còn trên đời này nữa. Tại sao ông trời lại đối xử bất công với em và tôi như vậy?
Khi viết những dòng này, nước mắt tôi vẫn đang rơi dù mọi chuyện xảy ra đã hơn 2 tháng. Tôi nhớ vợ quá. Nhìn con trai say ngủ, nhìn tấm ảnh thờ vợ đang mặc váy cưới, mắt nhắm nghiền, tôi lại đau đến khó thở. Phải làm sao để tôi có thể nguôi nỗi đau quá lớn này đây?