Hai bức tranh đối lập của hạnh phúc
Thuỷ quyết định tạm rời xa anh trong sự ngạc nhiên đến không giải thích nổi của chồng. Thuỷ lạc và mê mẩn vào cái thế giới đầy ắp tiếng cười tiếng khóc trẻ thơ của Hằng...
Chồng đi công tác Thuỷ có thời gian rảnh rỗi đến nhà cô bạn thân chơi. Nhìn Hằng vừa rán cá vừa canh chừng nồi canh sôi Thuỷ thấy mình như thừa thãi. Vừa nấu ăn Hằng vừa phân bua: “Khổ thế đấy, ngày nào cũng bận rộn với hai bố con thằng cu Tí. Sáng dậy lo nấu ăn sáng cho bố con nhà nó. Chiều về lại lo đi chợ nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Lát nữa hai bố con nó về lại bận rộn với việc tắm cho cu Tí”.
Thuỷ cũng thường nghe Hằng phân bua như thế mỗi lần cô gọi điện rủ cô bạn đi chơi. Lạ thay trong những lời phân bua ấy Thuỷ không hề nhận thấy sự mệt mỏi, chán nản nào ở cô bạn mình mà ngược lại giọng nói, khuôn mặt và ánh mắt của Hằng luôn lấp lánh niềm vui và hạnh phúc. Niềm vui hạnh phúc với những công việc mà Thuỷ chưa bao giờ phải đụng đến kể từ khi lấy chồng.
Bạn bè Thuỷ ai cũng nói cuộc sống của Thuỷ không ai sướng bằng. Chồng Thuỷ yêu Thuỷ như thể anh đang cầm một bông hoa, nâng một chiếc bình pha lê dễ vỡ. Anh làm giám đốc một công ty về xuất nhập khẩu, công việc bận rộn trăm bề nhưng anh vẫn luôn dành thời gian cho vợ. Sáng nào cũng vậy anh lái xe đưa vợ ra ngoài ăn sáng, rồi chở cô đến cơ quan, chiều anh có mặt đúng giờ đón vợ. Thứ bảy chủ nhật hai vợ chồng thường đi uống café, và anh đưa cô đi mua sắm tất cả những gì cô thích.
Cuộc sống của Thuỷ cứ bình yên như thế và trôi qua ngày qua ngày. Vợ chồng Thuỷ thậm chí chẳng có chuyện gì mà cãi hay giận nhau. Vậy mà từ nhà Hằng về Thuỷ lại có một cảm giác gì đó rất khó tả. Ban đầu Thuỷ không thể cắt nghĩa được, không giải thích được. Nhưng dần dần cô bỗng nhận ra Hằng đang có những thứ mà cô chưa bao giờ có được. Hạnh phúc giản đơn từ chính những vất vả bận rộn hằng ngày với chồng với con với mái ấm gia đình. Thuỷ bỗng dưng thèm cái cảm giác được nấu những bữa cơm cho chồng, được cáu với chồng khi anh luộm thuộm, được là quần áo cho chồng mỗi buổi sáng anh đi làm. Thuỷ cũng thèm có tiếng khóc trẻ con trong nhà, them cái mùi khai khai của nước tiểu trẻ con trên người, thèm cái cảm giác mệt đứt hơi khi phải cho đứa này tắm cho đứa kia ăn, thèm cái cảm giác được chồng giận dỗi, mắng mỏ...
Thuỷ cũng đã từng đề cập chuyện có con với chồng nhưng anh bảo có con rồi dáng hình của Thuỷ sẽ không con thon thả và cân đối như thế này được nữa. Mà anh thì lúc nào cũng muốn thấy vợ mình duyên dáng và viên mãn trước mắt mọi người. Hơn nữa công việc của anh bây giờ đang bận rộn và rất thành đạt anh không muốn có con, có con sẽ làm vướng bận đến chuyện làm ăn của anh. Chính vì thế mà mỗi lần Thuỷ nhắc đến chuyện có con là anh lại gạt phắt đi.
Thuỷ quyết định tạm rời xa anh trong sự ngạc nhiên đến không giải thích nổi của chồng. Thuỷ lạc và mê mẩn vào cái thế giới đầy ắp tiếng cười tiếng khóc trẻ thơ của Hằng. Thuỷ thấy hạnh phúc khi được tắm cho những đứa trẻ, sẵn sàng cắt cụt những móng tay trước kia được chăm chút và tỉa tót cẩn thận để tránh làm đau đứa trẻ. Hằng nói đúng, là phụ nữ thì phải được nếm trải những điều này.
Thuỷ muốn cho chồng thấy rằng cô đã quá chán cái cảnh mình ăn diện như một con ma-nơ-canh và cùng anh đi tiếp hết đợt khách khứa này đến đợt đối tác khác. Thuỷ muốn thấy được hạnh phúc đích thực trong những công việc đời thường của một người vợ của một người mẹ chứ không phải như một thứ trang sức như trước kia. Cô muốn anh hiểu rằng cái thứ hạnh phúc mà trước kia anh tạo ra cho cô chỉ như một thứ ảo ảnh. Hạnh phúc không thể được tạo ra từ một chiếc lồng son.