Gặp dâu cũ mẹ chồng mỉa mai: "Bỏ chị con trai tôi đẻ 1 đàn", ngờ đâu vừa nhìn bức hình trong điện thoại cô đưa cho xem mà bà tái xanh mặt
Ban đầu Hương tính tránh mặt nhưng mẹ chồng cũ lại cố tình chạy lại khoe với cô...
Yêu nhau hơn năm thì Hương với Phong chính thức về chung một nhà. Vì cả hai đều có công ăn việc làm ổn định, kinh tế khá giả nên cưới xong vợ chồng cô tính sẽ đẻ ngay. Song chẳng hiểu sao Hương "thả" mãi vẫn chẳng có thai.
Khổ nỗi, Phong là con 1 nên mẹ anh mong cháu lắm. Bà cứ suốt ngày ra vào bóng gió bảo: "Người ta rước dâu đầu năm, cuối năm bế cháu. Nhà này chờ mỏi mắt chẳng thấy động tĩnh gì. Không biết có vô phúc vớ phải 'dừa điếc' không?".
Hương bảo, ban đầu mẹ chồng cô cũng vui vẻ thoải mái với con dâu nhưng sau thấy mãi cô chưa sinh con nên bà cứ thay đổi dần thái độ như thế. Thành thử vì chuyện con cái mà tư tưởng của Hương lúc nào cũng căng thẳng. Sốt ruột, cô liên tục giục Phong đi khám nhưng anh cứ viện lý do bận công việc không có thời gian. Về sau bên nhà ngoại Hương có người mở bệnh viện tư nhân, vậy là Hương đưa Phong tới khám cho tiện. Khám xong Phong về trước, Hương ở lại nhận kết quả.
Hồi hộp chờ đợi gần nửa ngày, cuối cùng bác sỹ cũng gọi Hương vào phòng đọc kết quả. Sức khỏe sinh sản của cô hoàn toàn bình thường nhưng bác sĩ lại hỏi một câu rất lạ: "Ngày trước chồng cô có gặp tai nạn, va chạm hay xô xát gì nặng nề không?".
Hương ngồi bần thần ngồi suy nghĩ, hình như có lần Phong kể với cô về mấy vết sẹo khi anh bị tai nạn hồi năm thứ 2 đại học. Thấy bảo suýt thì "mất tương lai" nhưng bác sĩ lại nói sau này lấy vợ là ổn, ai ngờ...
"Tôi e rằng không còn khả năng vì cậu ấy để lâu quá không chữa trị dứt điểm...", nhớ lại lời bác sĩ cùng sổ khám bệnh trên tay, Hương sốc lắm. Song sợ mẹ con Phong nghe tin này không chịu nổi nên Hương quyết định tạm thời giữ kín để từ từ lựa lời nói cho họ biết. Vậy nên những ngày sau, Hương luôn gắng vui vẻ, chăm sóc chồng như thường.
Hương bảo, những ngày ấy cô đã xác định chấp nhận hi sinh thiên chức làm mẹ của mình để gắn bó yêu thương Phong. Cô nghĩ vợ chồng ở với nhau còn vì tình vì nghĩa chứ đâu phải chỉ vì con cái đâu. Song thật tiếc đó lại chỉ là suy nghĩ ngây thơ của cô, Phong đâu có hiểu điều đó.
Sau khi biết sức khỏe của mình bình thường, tuy không nói ra miệng nhưng Phong lại ngấm ngầm nghĩ nguyên nhân không có con chắc chắn tại vợ. Lại nghe theo sự xúi bẩy của mẹ, Phong ra ngoài cặp với người đàn bà khác. Khi cô ta có thai, mẹ con Phong lật luôn bài ngửa với Hương nhưng lại vẫn giọng điệu giả vờ nhân nghĩa: "Con ạ, bấy lâu nay con vất vả vì gia đình này nhiều rồi. Tiếc rằng hai đứa chẳng hợp nhau, bao năm không có lấy mụn con. Thôi thì nó cũng là cái duyên số mẹ không trách nhưng chờ đợi bao năm nhà mình cũng có tin mừng rồi. Phong đã có con con ạ. Con khoan hãy trách nó phản bội bởi đó là trách nhiệm với tổ tiên. Sự cũng đã rồi, mẹ mong con hiểu ý mẹ, giải thoát cho chồng con được làm tròn nghĩa vụ mới.
Mọi chuyện ập tới quá bất ngờ khiến Hương chỉ còn biết ngậm cay nuốt đắng tránh đường cho người mới. Cô bảo vì Phong cạn tình với vợ như thế nên cô buông cũng không tiếc. Bí mật kia cô cũng sẽ giấu chặt. Cái thai cô bồ Phong đang mang là họa hay phúc của nhà anh cô cũng không quan tâm.
Ra tòa xong, Hương về nhà đẻ sống. Nhờ có bố mẹ ở bên nên cô cũng sớm lấy lại được tinh thần. Thấm thoát cũng gần 3 năm trôi qua, chuyện quá khứ Hương không còn nhớ tới. Cho đến hôm ấy đi siêu thị, Hương vô tình gặp mẹ chồng cũ đi mua đồ.
Ban đầu Hương tính tránh mặt nhưng mẹ Phong lại cố tình chạy lại khoe với con dâu cũ: "Cháu này, từ ngày cháu rời khỏi nhà bác vợ chồng thằng Phong khấm khá lắm, bỏ cháu con bác đẻ một đàn. Bảo sao trước đây người ta cứ nói có kẻ trong nhà bác hãm lộc. May quá, mới 3 năm mà con dâu mới của bác đã đẻ 2 thằng cu kháu khỉnh lắm. Mà thôi, chắc người như cháu sao hiểu được hạnh phúc làm mẹ. Nghĩ cũng tội mà có khi là phúc phần của bố mẹ cháu để lại đấy!".
Hương bảo bình thường cô cũng không muốn chấp nhất, sân si từng lời ăn tiếng nói với mẹ chồng cũ làm gì. Nhưng thái độ hôm đó của mẹ Phong đúng là cô không thể nhịn được hơn. Vậy là cô cúi xuống túi xách lấy điện thoại mở tờ phiếu khám sức khỏe của Phong cô chụp từ ngày đó ra cho bà xem rồi bảo: "Bác nhìn cho kỹ xem ai mới là người ăn ở ít phúc đi ạ. Công nhận bỏ cháu, anh Phong mỏi tay đón con thật nhưng mẹ con bác nên xem xét cho kỹ những đứa nhỏ vợ anh ấy đẻ có phải dòng giống nhà bác không nhé. Nếu bác cẩn thận hơn, quan tâm hơn đến con trai bác thì di chứng tai nạn cũng không lớn thế này".
Nói rồi Hương xách túi đi thẳng để lại mẹ Phong đứng đó ú ớ một mình. Cũng không rõ bà về nói chuyện với con trai và con dâu mới thế nào nhưng sau đó vài tháng, bạn bè kể lại với Hương rằng vợ chồng Phong đã đưa nhau ra tòa. Vợ anh ta rời đi cùng 2 đứa con. Căn nhà 4 tầng mặt phố ấy còn lại 2 mẹ con Phong sống. Thi thoảng đi đường gặp Hương, mẹ Phong luôn tìm cách tránh mặt chứ không chạy lại "cà khịa" chọc tức con dâu cũ như trước. Có lẽ tới giờ này mẹ con Phong đã hiểu được cái giá của sự bội bạc là thế nào. Chỉ tiếc khi họ nhận ra cũng là quá muộn.