Em hãy quay về
Hiền bừng tỉnh, hơi rượu vẫn phảng phất. Cô đau khổ nhận ra hành động thiếu suy nghĩ của mình. Cô chạy như bay ra cửa. Chợt… cô đứng sững. Đạt ở đó, ngay trước phòng khám.
Chiếc taxi chở Hiền vụt đi. Cô không quay đầu lại, nhưng cô biết, phía sau, Đạt đứng như trời trồng, sững sờ.
Phía sau cô là tổ ấm hạnh phúc một thời, nếu không có cái ngày ấy…
Cô mấp máy: “Dù em không xứng đáng, hãy tha thứ cho em”, cô nhìn về con đường dài phía trước, không để ý đến tiếng chuông báo tin nhắn vừa vang lên.
***
Hiền và Đạt yêu nhau và lấy nhau đã 4 năm. Kết thúc 1 năm vợ chồng son hạnh phúc, cũng như các cặp vợ chồng khác, họ hồi hộp chờ đợi 1 đứa con chào đời. Nhưng ông trời không cho họ toại nguyện, 3 năm tiếp theo là những muộn phiền, và thất vọng. Bác sĩ không phát hiện ra nguyên nhân càng khiến họ hoang mang.
Họ vốn rất yêu nhau, nhưng 3 năm là quãng thời gian quá dài, họ mệt mỏi và nỗi buồn mà cả hai đều muốn lảng tránh, dần dần khiến họ có phần xa cách. Đạt thuyết phục vợ xin con nuôi. Hiền buồn bã nhưng vẫn không nguôi hy vọng. Anh chiều cô, và họ lại tiếp tục tìm thầy tìm thuốc.
Lần cuối cùng cách đây 3 tháng, hai vợ chồng theo khám một bác sĩ trẻ đã từng có 7 năm làm việc ở nước ngoài. Họ tràn trề tin tưởng. Hiền đỏ mặt trước vị bác sĩ trẻ, chỉ chạc tuổi chồng cô, đẹp trai, phong thái chững chạc, tự tin và cách ăn nói từ tốn, nhẹ nhàng. Càng tiếp xúc, Hiền càng cảm thấy mến anh, trong cô xao xuyến một cảm giác lạ lùng, khó gọi tên. Đạt không lần nào vắng mặt trong những lần đưa vợ đi khám. Sau 2 tuần, Hiền bỗng cảm thấy bối rối khi nói chuyện với bác sĩ trước mặt chồng. Cô viện lý do việc chữa trị cần thời gian lâu dài, và thuyết phục Đạt tập trung vào công việc hơn, nên không cho chồng đi cùng nữa. Đạt băn khoăn nhưng rồi cũng thuận theo vợ.
Những ngày đi chữa vô sinh, thật nghịch lý, với Hiền giờ đây lại là khoảng thời gian vui vẻ. Những câu chuyện vui, những tâm sự về cuộc sống khiến Hiền và vị bác sĩ tên Tuấn như xích lại gần nhau hơn. Đã quá lâu rồi, hai vợ chồng cô chỉ có mối quan tâm duy nhất, cũng là gánh nặng tâm lý duy nhất chi phối. Đến nỗi mỗi lần nhìn chồng, cô sợ nhìn thấy nỗi buồn cố ghìm nén trong đôi mắt anh. Trái lại, gần Tuấn, cô thấy nhẹ nhõm và dễ cởi mở lòng mình.
Mặc dù bệnh không tiến triển, Hiền vẫn đều đặn tìm đến Tuấn theo lịch hẹn. Đã có những lời ra tiếng vào ở phòng khám, buộc Tuấn phải nhìn nhận lại vấn đề. Anh nói với Hiền rằng hãy tiếp tục kiên trì theo đơn thuốc của anh, hai vợ chồng hãy cố gắng hơn, cô không cần thiết phải đi khám thường xuyên nữa. Hiền hụt hẫng.
Tối đó, cô uống rượu, mặc dù đã mấy năm rồi vì chạy chữa, cô không hề đụng đến. Nhận điện thoại của chồng, cô bảo mệt, muốn về nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi ít bữa. Rời khỏi quán nhậu, cô lang thang bước đi vô định. Nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào, cô cứ thế bước về phía phòng khám. Đã hơn 9h tối, phòng khám trống trơn, không còn bệnh nhân chờ. Cô y tá vội vã ra về, chỉ tay về phía phòng khám bác sĩ, bảo cô tự vào gặp.
Không gõ cửa, Hiền bước vào nhìn chăm chăm về phía bàn bác sĩ. Tuấn ngước lên, ngạc nhiên khi thấy Hiền. Cô bật khóc, cô nói trong nước mắt “Xin đừng xua đuổi em. Em chỉ muốn một đứa con, xin hãy giúp em!”
Đêm đó, cô không về nhà. Đạt mất ngủ, linh cảm điều gì đó không lành. Hiền chưa bao giờ như vậy cả. Anh bật đèn, gọi điện thoại cho mẹ vợ giữa đêm.
Khi những tia sáng đầu tiên của buổi sớm chiếu vào phòng khám, Hiền bừng tỉnh, hơi rượu vẫn phảng phất đâu đây. Cô đau khổ nhận ra hành động thiếu suy nghĩ của mình. “Không thể như thế được. Mình phải về nhà và xin anh tha thứ”. Cô chạy như bay ra cửa. Chợt… cô đứng sững.
Đạt ở đó, ngay trước phòng khám. Mới một đêm không ngủ, mà khuôn mặt anh hốc hác. Nét mặt ghìm nén bao nhiêu cảm xúc, không nói lời nào, anh bước đến bên vợ, khoác lên người cô chiếc áo khoác mỏng và lặng lẽ dìu cô lên xe trở về nhà.
Hiền khóc nấc, nước mắt giàn giụa, cô đau đớn không dám ngước lên nhìn chồng.
Con đường về nhà vào buổi sớm còn vắng người nhìn thật trống trải, nhưng nỗi lòng của hai người thật hỗn độn.
Đạt từ tốn dắt tay vợ vào nhà. Anh nói lời đầu tiên từ lúc gặp vợ ở phòng khám: “Em không sao là tốt rồi. Anh đi tìm em suốt đêm…” anh nghẹn ngào. Hiền gục xuống chân Đạt trong nước mắt, “Em không xứng đáng đâu anh…”
Hiền đã lên giường nằm, Đạt quyết định nghỉ làm một hôm. Anh xuống bếp nấu cháo cho vợ.
Trong lòng anh, cảm tưởng như có ngàn con sóng tới tấp dội vào khiến anh đau đớn. Nhưng vượt lên tất cả, anh thấy Hiền thật đáng thương hơn là đáng giận. Đang chìm đắm trong suy tư, Đạt chợt thấy gió lùa vào gáy lành lạnh, quay ra, anh thấy cánh cửa khép hờ. Anh tò mò bước theo hướng gió, một mảnh giấy nhỏ trên bàn phòng khách rớt xuống chân anh. Đạt nhặt lên: “Em không còn xứng đáng. Ngàn lần mong anh tha thứ”.
Đạt đứng trông theo bóng chiếc taxi đi xa dần, anh rút điện thoại trong túi và nhắn tin: “Anh hiểu chỉ vì mình đã quá mệt mỏi mà thôi. Hãy quay về bên anh, chúng ta sẽ lại là một gia đình”.