Em chồng - Cái nợ không bao giờ dứt ra được!
Nói trắng ra, em gái chồng chẳng khác nào 1 cô bồ nhí của chồng mà mình không có quyền ghen tị, chỉ có thể chấp nhận và chịu đựng.
Xin chào bạn Vân Anh, tác giả bài viết “Em chồng hỗn láo gọi chị dâu là “đồ chó đẻ”.
Tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của bạn. Nhà nào có giặc bên Ngô là khổ lắm. Chị chồng thì soi mói, tác quái. Nhưng thà có chị chồng còn hơn có em gái chồng. Em chồng luôn là cái nợ không bao giờ dứt ra được. Nói trắng ra, em gái chồng chẳng khác nào 1 cô bồ nhí của chồng mà mình không có quyền ghen tị chỉ có thể chấp nhận và chịu đựng.
Chồng tôi có 1 đứa em gái kém anh 7 tuổi. Từ bé, em chồng đã là công chúa của cả dòng họ. Mẹ chồng tôi mất khi sinh nó. Chồng tôi và bố chồng rất thương, đặc biệt chiều chuộng, dung túng cho nó tất cả mọi chuyện. Em chồng tôi vì vậy mắc bệnh tiểu thư, tự coi mình là trung tâm của vũ trụ.
Ngày yêu anh, tôi đã được mọi người cảnh báo chắc chắn sẽ không chiều nổi cô em chồng đỏng đảnh. Nhưng tôi lại nghĩ, nó chẳng sống cả đời cùng với vợ chồng tôi nên không chút lo lắng. Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi khổ sở vì nó biết bao năm trời.
Trước khi chúng tôi cưới 1 năm, bố chồng tôi mất. Vì vậy, sau khi lấy anh, tôi phải sống chung với em chồng. Chồng tôi thương em gái bằng một thứ tình cảm đặc biệt. Anh không chịu được nếu ai đó bắt nạt hoặc to tiếng với em gái mình. Nhất là khi người đó lại là vợ anh.
Đi học về nó tháo tất vứt lên sô pha. Tôi nhắc nhở nhẹ nhàng nó, anh cũng làm um lên, mắng tôi lắm chuyện, khó tính. Vứt hộ em vào máy giặt 1 tí thì đã sao. Nó làm vỡ bình hoa đắt tiền mà bạn thân tôi tặng đám cưới, tôi trách mắng nó vài câu chồng tôi đã lừ mắt, mắng tôi keo kiệt với người nhà.
Em chồng tôi lại có cái tài khóc lóc rất nhanh. Chỉ đôi ba câu là nó đã có thể nức nở hoặc rơm rớm nước mắt tùy theo hoàn cảnh của câu chuyện và thái độ của người nghe.
Con bé không biết làm 1 việc gì, cả ngày chỉ ăn với ngủ. Lớn bằng ngần ấy mà quả táo cũng chẳng gọt được, bưng bát canh từ bếp ra đến bàn ăn cũng phải rơm rớm nước mắt vì nóng quá. Lúc nào nó cũng tỏ ra là cô gái mỏng manh dễ vỡ, nhìn thấy ghét kinh khủng.
Tôi giờ cứ như người thừa ở nhà. Vợ chồng lấy nhau chưa tròn năm mà chẳng có tí cảm giác vợ chồng son, chán vô cùng. Nhiều lúc uất quá tôi chỉ muốn dọn về nhà mẹ đẻ cho đỡ bực.
Ỷ vào thế “Em còn nhỏ, phải đi học”, chồng bắt tôi hầu hạ bà tướng. Tôi phải giặt cho nó từng cái quần lót, cái áo lót, lau từng centimet sàn nhà cho phòng cho nó, phủi từng hạt bụi trên đồ đạc của nó…
Một ngày của tôi bắt đầu với việc thức dậy thật sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng theo đúng khẩu vị của cô em. Sau đó, sắp sẵn quần áo đã được là lượt phẳng phiu cho em chồng đi học rồi muốn làm gì thì mới được làm.
Con bé đó còn vô ý vô tứ, bám anh trai 1 cách thái quá. Căn phòng của vợ chồng tôi không biết từ bao giờ trở thành căn phòng thứ hai của nó. Với lí do “học ở phòng anh chị dễ vào hơn”, nó thường có mặt trong phòng của chúng tôi.
Nhìn quanh nếu thấy thứ gì của chị dâu mà nó thích thì nó sẽ xin ngay. Sau thì nó cứ tự lấy. Từ quần áo, nước hoa đến son môi, phấn má… Đôi khi chẳng cần nó mở miệng xin, chỉ cần sờ tay vào đồ của chị dâu, anh trai nó sẽ dúi ngay vào tay nó “Em thích thì cứ lấy đi. Chị dâu còn nhiều lắm!”
Có nhiều khi, cô em quý hóa của chồng tôi nằm chềnh ềnh trên giường anh chị đến 11 giờ đêm mới mò về phòng. Thậm chí có hôm còn mè nheo đòi ngủ lại, rất vô tư chiếm chỗ của chị dâu, ôm anh trai ngủ khoèo.
Rất nhiều lần tôi và chồng cãi nhau chỉ vì nó. Con bé đó bằng tuổi với em bạn Vân Anh, sinh năm 92. Nó lớn đùng rồi chứ đâu còn nhỏ nhít gì mà chiều nó 1 cách thái quá như vậy. Tôi đề nghị chồng không nên chiều nó nữa, phải dạy cho nó tự lập và biết đối nhân xử thế. Nếu không sau này chỉ có nó là khổ.
Chồng khùng lên, mắng tôi ích kỷ, ghen tị với trẻ con, cố ý chia rẽ tình cảm của anh và em gái. Tức mình, tôi tuyên bố không phục vụ, chiều chuộng gì cô em quý hóa của chồng nữa, để nó tự làm cho quen.
Chồng tôi tỉnh queo “Cô không làm để tôi làm. Trước đây không có cô, tôi vẫn chăm lo cho nó. Giờ tưởng lấy vợ thì có người đỡ đần. Nào ngờ lấy phải người xấu tính, nhỏ mọn như cô”.
Và thế là tôi được chiêm ngưỡng tài năng phục vụ em gái của chồng rất chu đáo và tỉ mẩn. Đưa đón nó đi học, trên đường về anh em họ còn tạt ngang qua đủ các loại quán xá ăn vặt với nhau. Đều đặn tuần 1 lần, anh đưa nó đi spa chăm sóc sắc đẹp.
Quần áo anh giặt cẩn thận, là phẳng phiu cho em gái. Thậm chí đến giờ đi tắm, anh còn sắp sẵn quần áo ra cho nó. Tối nào cũng dò hỏi “Mai em thích ăn gì?” rồi đi chợ mua riêng đồ ăn cho nó. Anh ấy bảo với tôi “Trong cái rủi có cái may. Trước đây để cô lo chuyện ăn uống cho nó nhìn con bé gầy yếu hẳn. May mà cô làm biếng, tận tay tôi chăm sóc con bé mới khỏe mạnh hơn”
Tôi thật sự sốc và buồn tủi. Từ khi yêu, đã bao giờ anh chiều chuộng, cưng nựng tôi như thế đâu. Cách đối xử của anh quá bất công. Anh coi tôi như con ở, nghiễm nhiên bắt tôi làm tất cả mọi việc. Trong khi đó em gái thì anh cưng như trứng mỏng. Nó là con gái, cần được yêu thương, còn tôi thì không chắc.
Tôi giờ cứ như người thừa ở nhà. Vợ chồng lấy nhau chưa tròn năm mà chẳng có tí cảm giác vợ chồng son, chán vô cùng. Nhiều lúc uất quá tôi chỉ muốn dọn về nhà mẹ đẻ cho đỡ bực.
Tôi ngày đêm mong con bé đó đi lấy chồng. Khổ nỗi cái tính đỏng đảnh tiểu thư, lại thêm ông anh trai lúc nào cũng kè kè bên cạnh vệ sỹ, chẳng biết có cậu nào dám bén mảng đến với bà tướng đó không nữa.