Đi làm về thấy nhà mình bị người khác đập, tôi chạy xuống hỏi thì nhận được câu trả lời phũ phàng từ mẹ chồng
Tôi không thể hiểu được mẹ chồng nghĩ gì, muốn gì? Bà có quan tâm tới con cái nữa hay không?
Là dâu, tôi luôn quan niệm sống bằng cái tình. Tôi đơn giản nghĩ rằng chỉ cần tôi sống hết lòng thì nhà chồng sẽ thương yêu tôi. Nhưng tôi lầm, lầm to.
Chồng tôi hiền lành, ít nói và thương bố mẹ. Hồi yêu, tôi thấy những điều đó là tốt. Khi về sống chung, tôi mới hay những điều đó là nhu nhược, là hèn nhát.
Tôi và mẹ chồng không thuận nhau. Mẹ chồng tôi đanh đá, chua ngoa, ích kỉ. Bà chỉ muốn bo bo thu vào cho mình chứ không muốn cho ai cái gì. Vàng cưới, bà hỏi mượn tôi rồi xây nhà cửa cho rộng rãi ra. Bà cứ liên miệng nói nhà này cũng là của vợ chồng tôi. Nhưng xây xong rồi, bà lại lấy cớ vợ chồng tôi có con, nó khóc ầm ĩ bà không ngủ được để đuổi vợ chồng tôi ra riêng.
Ngày đó, tôi thậm chí còn không hiểu được mẹ chồng có ý đồ gì? Con tôi chẳng phải là cháu bà sao? Sao bà nhẫn tâm với nó thế. Sau này tôi mới hiểu, người bà muốn hướng tới chính là tôi.
Căn nhà này dù nhỏ nhưng cũng là tiền, là công của tôi bỏ ra, sao có thể cho không được? (Ảnh minh họa)
Bà cho vợ chồng tôi một mảnh đất nhỏ xíu ở phía sau cùng con đường đi nhỏ hẹp. Tôi vay mượn tiền khắp nơi để cất nhà. Cứ tưởng được ở riêng sẽ thoải mái nhưng tôi vẫn không thoát khỏi mẹ chồng.
Một ngày bà xuống nhà tôi vài lần. Lần nào cũng lôi chuyện này chuyện kia ra mắng mỏ. Cái chén bẩn tôi chưa kịp rửa cũng đủ để hứng một trận mưa chửi từ bà. Thế nhưng chồng tôi vẫn không dám bênh vực vợ vì sợ mẹ.
Cách đây 4 tháng, tôi nghe mẹ chồng bàn với chồng chuyện cho cô út về ở. Nhưng cô út không muốn ở chung nhà từ đường vì sợ cúng giỗ nhiều. Mẹ chồng bắt vợ chồng tôi về ở lại để căn nhà chúng tôi đang ở cho cô út.
Tôi không chịu. Chồng tôi thì không nói gì. Căn nhà này dù nhỏ nhưng cũng là tiền, là công của tôi bỏ ra, sao có thể cho không được?
Thế mà chiều qua đi làm về, tôi choáng váng thấy căn nhà mình ở đã bị đập bể cổng và tường rào. Biết ngay người gây ra, tôi chạy lên hỏi mẹ chồng và nhận ngay câu trả lời phũ phàng của bà: "Vợ chồng con không cho em nó nhà thì mẹ lấy lại đất cho em nó. Vợ chồng con sống ích kỉ, không có tình thương thì tự mua đất cất nhà đi. Nhà này không chứa dâu ích kỉ, chỉ chứa con cháu trong nhà thôi".
Tôi sững sờ rồi giận dữ. Chưa có bà mẹ chồng nào hãm như mẹ chồng tôi. Tôi không hiểu mẹ chồng mình nữa. Về nhìn trụ cổng là đống đổ nát, tôi uất ức khủng khiếp. Nhưng giận nhất vẫn là chồng tôi, anh không nói gì, không ý kiến gì. Tôi có nên bỏ chồng, dẫn con sống một mình cho yên thân không?