Để trở thành nhà lãnh đạo chân chính, nên nhớ: Ranh giới giữa người tự tin và kẻ ngạo mạn vô cùng mong manh
Kẻ lắm tài thường mang nhiều tật! Ỷ vào chút tài cán mà sinh ngạo khí, kiêu căng phách lối, không coi ai ra gì là một sai lầm khó cứu vãn. Nhiều anh hùng xưa nay cũng bởi điểm yếu chí mạng này mà cơ đồ bại lụi, thậm chí dẫn đến sự sụp đổ của cả một triều đại.
Sự tự tin vốn được bộc lộ từ ý chí cứng cỏi và bản lĩnh bên trong chứ không phải từ dăm ba lời lẽ ba hoa, sáo rỗng bên ngoài. Những người tự tin luôn bình tĩnh và đưa ra các lý luận sắc bén, họ cũng biết khiêm tốn lắng nghe ý kiến dù là trái chiều từ người khác với một thái độ cầu thị.
Phàm là kẻ ngạo mạn lại thường tự đề cao mình, tự cho rằng bản thân mình có ưu thế vượt trội hơn hẳn người khác. Ưu thế ấy có thể là của cải vật chất hoặc tài năng thiên bẩm. Những người ngạo mạn luôn dùng ánh mắt "hơn người" để đánh giá người khác, lúc nào cũng chỉ biết đề cao bản thân họ và coi thường những người xung quanh.
Làm người phải nhẫn nại, kiềm chế ngạo khí
Dương Chu là một triết gia nổi tiếng dưới thời Xuân Thu. Hồi trẻ, ông ta là người vô cùng cao ngạo nên có rất nhiều người không muốn tiếp xúc và thường lảng tránh mỗi khi nhìn thấy Dương Chu.
Có lần, ông được cử tới một ngôi làng ở phía nam nước Tần để theo dõi tình hình. Vào thời điểm ấy, Lão Tử - một thầy đồ có tiếng lúc bấy giờ cũng đang có chuyến du ngoạn sang Tần quốc, hai người họ có duyên gặp được nhau ở giữa đường.
Khi gặp Dương Chu, Lão Tử chứng kiến tính khí kiêu ngạo của ông ta liền ngửa mặt lên Trời mà than rằng: "Trước kia, ta cứ nghĩ ngươi là người có thể dạy dỗ được, nhưng sau khi gặp ngươi thì mới biết ngươi là người không thể dạy dỗ được!" Nói xong, Lão Tử vội vàng rời đi ngay.
Không lâu sau, Dương Chu đến đất Đại Lương có công chuyện và biết Lão Tử cũng đang ở đó. Ông bèn muốn đến bái kiến và hỏi thăm sức khỏe của Lão Tử. Đến nơi, ông ta để giày ở ngoài cửa, quỳ từ cửa đến trước mặt Lão Tử rồi vô cùng cung kính thưa chuyện: "Đã từ rất lâu rồi, con đã muốn đến chỗ thầy để thỉnh giáo. Lần trước giữa đường gặp thầy, thấy thầy đang vội vã cho nên con không dám quấy nhiễu đến người. Bây giờ có thời gian, xin thầy dạy bảo, con đã làm sai ở chỗ nào?"
Lão Tử nói: "Ngươi bất luận là làm việc gì cũng đều bộc lộ ra vẻ kiêu căng ngạo mạn. Đó chính là biểu hiện của sự không khiêm tốn! Thế thì trên đời này còn ai dám đến gần nhà ngươi nữa? Người thực sự có tài đức, khi ở giữa một nhóm người cũng không bao giờ tự khoa trương bản thân mà luôn khiêm tốn nhún nhường người khác. Ngươi nếu có thể làm được như vậy là tốt rồi!"
Nghe Lão Tử nói xong, Dương Chu lập tức quyết tâm thay đổi bản thân, nói với Lão Tử: "Con nhất định sẽ làm theo lời dạy của thầy!"
Dương Chu tạ ơn Lão Tử rồi trở về quán trọ nơi ông ta đang ở. Cả chủ quán và những vị khách xung quanh đều vô cùng bất ngờ về thái độ khiêm nhường của ông, khác hẳn với lúc ông ta vừa đến quán trọ này. Từ đó ai cũng vui vẻ niềm nở bắt chuyện với Dương Chu, có nhiều người còn mang cả đặc sản quý của quê mình tặng cho ông. Dương Chu cảm thấy rất kỳ lạ về thái độ khác thường mà mọi người dành cho mình, bèn hỏi người chủ quán trọ thì nhận được câu trả lời: "Lúc ngài vừa tới đây, đầu luôn luôn ngẩng lên, thái độ vô cùng cao ngạo, không hỏi han ai một lời khiến tất cả mọi người đều thực sự sợ hãi mà tránh xa, không dám tiếp cận với ngài. Bây giờ ngài đã thay đổi, trở nên hòa ái, bình dị và gần gũi hơn nhiều. Vì vậy, mọi người cũng vui vẻ mà chào đón ngài thôi."
Dương Chu sau khi nghe những lời này, hết sức cảm kích nói rằng: "Chỉ một lần được nói chuyện cùng Lão Tử nhưng đã cải biến ta từ người cao ngạo trở thành một người dễ gần hơn! Thật vô cùng biết ơn!"
Nhà lãnh đạo giỏi biết lắng nghe cấp dưới của mình
Ngày nay, để trở thành một lãnh đạo giỏi, bạn cần phải nghiêm khắc kiểm soát bản thân không vượt qua ranh giới của sự kiêu ngạo và sự tự tin. Những người quản lý thành đạt luôn là những người sâu sắc, tôn trọng cấp dưới và khiêm tốn trong mối quan hệ của mình với nhân viên.
Trên thực tế, một người lãnh đạo kiêu ngạo nhưng lầm tưởng đó là tự tin có thể gây ra những tác động tiêu cực cho công ty họ đang làm việc, thậm chí cho chính bản thân họ. Họ rút cạn nhiệt huyết của nhân viên và khiến người khác không muốn đi theo làm việc cho họ. Trở nên tự tin mà không kiêu ngạo là một thử thách mà mọi nhà lãnh đạo cần vượt qua. Hãy biết tuyên dương cấp dưới khi họ hoàn thành tốt công việc, nhận lỗi một cách thẳng thắn khi mắc sai lầm và học cách chia sẻ với nhân viên nhiều nhất có thể.
Khiêm tốn thực chất mới là cách tốt nhất để chứng tỏ sự tự tin. Một nhà lãnh đạo khiêm nhường và biết lắng nghe mới có thể dẫn dắt và truyền cảm hứng cho người khác được.
Tự cao xét cho cùng cũng chỉ là biểu hiện của thói ích kỷ mà thôi. Người tự tin vốn không cần phải thể hiện rằng mình mạnh mẽ, tài giỏi thế nào. Có những người bên ngoài rất ôn nhu, hòa nhã nhưng bên trong họ lại ẩn chứa ý chí và sự quyết tâm mãnh liệt.
Những kẻ tự cao tự đại thực chất cũng chẳng khác gì thùng rỗng kêu to, chẳng có dáng vẻ gì của người anh hùng mà ngược lại còn lộ ra là những kẻ vô cùng yếu đuối. Khi thiếu thứ gì, người ta càng tỏ ra là mình có nó. Vẻ ngạo mạn chẳng qua chỉ là vỏ bọc giấu đi sự tự ti cùng một tâm hồn yếu ớt mà thôi.
Hãy biết tôn trọng và lắng nghe người khác, thừa nhận khuyết điểm của mình, có trách nhiệm với những điều bạn làm để không trở thành kẻ kiêu ngạo nhé!
(Tổng hợp)