Cơn thịnh nộ vô lý của mẹ chồng và hồi đáp của con dâu khiến bà tự thấy xấu hổ
Mẹ chồng nghe Linh nói bủn rủn hết chân tay. Bà thấy xấu hổ cho những lời mình vừa buông ra, bà xấu hổ với thiên hạ quá...
Linh lầm lỡ khi đang còn là sinh viên năm thứ hai đại học. Cái thai của cô và Tuấn đã khiến cho việc học hành cả hai trở nên dang dở. Gia đình Tuấn lúc đầu cứ một mực không chấp nhận chuyện cưới xin của hai người nhưng sau sự quả quyết của Tuấn: "Bố mẹ không cho con cưới Linh thì chúng con sẽ bỏ đi thật xa và sẽ không bao giờ trở về nữa", thì ông bà cũng phải chùn bước đồng ý cho cưới nhưng trong lòng lúc nào cũng ấm ức không nguôi.
Kết hôn xong Tuấn trở lại thành phố tiếp tục sự nghiệp học hành còn Linh ở nhà với bố mẹ chồng nuôi cho đến ngày sinh nở. Tuấn còn đi học chưa lo được kinh tế cho gia đình còn Linh thì "bụng mang dạ chửa" cũng chẳng làm được gì ra tiền. Dù cho bố mẹ và anh chị em nhà Linh hàng tháng mỗi người một ít gửi cho cô chút đỉnh, để đỡ phụ thuộc vào gia đình chồng nhưng mẹ chồng Linh vẫn coi cô là cái gai trong mắt. Cứ nghĩ Linh là "cục nợ" cản đường công danh của con trai bà là bà tức anh ách. Mọi cử chỉ hành động của Linh dù cho thế nào đi nữa bà vẫn không vừa lòng.
Ở với mẹ chồng đối với Linh lúc này là những tháng ngày tủi nhục. Trước mặt thì bà xỉa xói Linh rằng cái này phải làm thế này thế kia, "bố mẹ không dạy hay sao mà không biết làm gì cả". Sau lưng thì bà nói xấu Linh đủ thứ, bất kể gặp ai bà cũng nói: "Nhà tôi vô phúc rước phải thứ dâu chẳng ra gì, làm cái gì cũng chẳng nên hồn". Bất kể mọi việc trong nhà từ chợ búa, nấu nướng, dọn dẹp bà đều phó mặc cho Linh mà tiền chợ thì bữa đưa, bữa không. Thấy Linh không hỏi nên bà im lặng luôn mặc cho Linh lo liệu trong khi bà thừa biết Linh chưa đi làm, Linh đang xài những đồng tiền của chính bố mẹ cô.
Ảnh minh họa
Bố chồng lúc đầu cũng hùa theo mẹ chồng không ưa Linh nhưng sau sống chung thấy Linh hiền lành, tốt bụng lại bị mẹ chồng đối xử tệ bạc nên ông thương cảm. Mỗi lần mẹ chồng Linh bắt ép hay chửi bới cô là ông đều bênh vực Linh. Điều đó khiến mẹ chồng Linh lại tức lồng lộn lên.
Đợt đó Linh bầu được 8 tháng thì bị động thai, bố mẹ cô ở xa chưa vào thăm cô được, Tuấn thì đang bận thi cử cuối kì, mẹ chồng Linh thấy vậy cũng không dám bắt ép cô làm gì nhiều. Quần áo của ông bà thì bà giặt còn đồ của Linh bà chừa lại đợi mẹ cô vào giặt. Bố chồng Linh thấy thương con dâu vô hạn, ông bảo bà giặt cho Linh luôn bà nhất quyết không giặt. Không hiểu sao lúc ấy ông nghĩ gì mà ông hùng hồn nói: "Bà không giặt tôi giặt". Nghe thế mẹ chồng Linh nhảy đong đỏng lên: "Ối làng nước ơi, bố chồng đi giặt đồ cho con dâu? Này nhé tôi nói cho ông biết ông có gì với nó hay sao mà ông sợ nó phải giặt đồ cho nó, xưa tới giờ ông có giặt cho tôi đâu. Từ lâu tôi đã nghi ông có tình ý với nó nên bênh nó chằm chặp, mấy hôm tôi đi vắng nó mồi chài ông đúng không?".
Ảnh minh họa
Bố chồng Linh nghe nói vậy chỉ gằn đúng một câu: "Bà điên rồi", rồi bỏ đi. Còn Linh tới nước này cô không chịu nổi nữa. Cô bước ra từ tốn nói với mẹ chồng: "Thưa mẹ, con chấp nhận chịu đựng ở với mẹ cho đến ngày hôm này là vì yêu anh Tuấn. Con cứ nghĩ nhịn mẹ cho êm chuyện chứ không ngờ mẹ lại càng lấn lướt. Khi mẹ đã buông lời bêu rếu cố tình bóp méo mối quan hệ giữa con và bố thì con nghĩ con không thể tôn trọng nổi mẹ nổi nữa rồi. Không hiểu mẹ nghĩ gì mà lại đi ghen tuông giữa một đứa bầu 8 tháng và một ông già hơn 70 tuổi. Tại sao mẹ không nghĩ lại bản thân mình đã quá đáng hết mức, đến nỗi người đàn ông của mình cũng không chịu nổi. Ít bữa nữa bố con vào, anh Tuấn về con muốn họp gia đình làm cho rõ trắng rõ đen. Chứ im lặng thiên hạ lại nghĩ con mất nết đến mức mồi chài cả bố chồng của mình..."
Mẹ chồng nghe Linh nói bủn rủn hết chân tay. Bà thấy xấu hổ cho những lời mình vừa buông ra, bà xấu hổ với thiên hạ quá. Bởi lúc này bà biết chắc người ta sẽ cười bà chứ không phải cười vào con dâu bà. Không hiểu sao bà lại có thể ghen tuông tai quái như thế được. Lúc nãy miệng bà vừa oang oang cố nói cho thật to để hàng xóm nghe thì lúc này bà lại lập cập mãi mới mới nói được lời xin lỗi khi mọi sự đã rồi...