Cố đô và nỗi nhớ thu bé lại trong bát bún bò Huế đêm
Cảm giác đêm khuya ngồi giữa Cố đô ăn bún bò Huế quả thực đã vô cùng. Mùi mắm ruốc, vị cay xè của ớt chưng, cái thênh thang của đất trời sẽ khiến người ta nhớ mãi!
Huế khuya lơ khuya lắc, sau chuyến du ngoạn Đại Nội đêm và chén tròn vo bụng chè Huế, tôi đã thiêm thiếp vào giấc nồng. Bỗng điện thoại bật sáng, tin nhắn đến của cậu em: "Đi ăn bún bò Huế đêm không chị?".
Trưa qua, tôi đã ăn bún bò rồi, vả lại cả ngày đi chơi, người đã mệt bã nay được ngả lưng trên nệm êm, điều hòa phè phè mát mẻ, tôi chẳng muốn đi đâu. Đã toan bấm gửi chữ "không", tôi bỗng khựng lại, tôi chỉ có 2 đêm ở Huế. Và tôi luôn muốn trải nghiệm ẩm thực đúng chất địa phương cơ mà. Ở Hà Nội, đôi khi tôi vẫn mò ra đường "làm" tô phở đêm cho ấm bụng, vậy cớ gì tôi từ chối một tô bún nóng hổi khi màn đêm trải một màu huyền bí xuống đất cố đô. Vậy là "lên đồ" và đi.
Chiếc taxi chầm chậm đưa nhóm ham ăn chúng tôi từ Phạm Ngũ Lao qua khu bún bò đêm Mai Thúc Loan. Cách nhau chỉ 1 cây cầu, nhưng khác với bên phố Tây còn đang tấp nập, Huế bên khu Đại Nội dường như đã say ngủ, đâu đó mấy cây đèn cao áp hắt ánh sáng vàng dìu dịu, chỉ thảng hoặc vài ngôi nhà còn le lói đèn.
Trong màn đêm tĩnh mịch, khu bún bò Mai Thúc Loan như một thế giới khác, tấp nập và sáng hơn hẳn. Quanh những hàng bún bò, người ta gắn bóng đèn tuýp và đèn tròn thật nhiều, để đủ sáng cho người bán hàng và cũng để báo hiệu, ở đây vẫn còn tấp nập hàng quán. Chúng tôi lựa lấy một quán đông khách, kiếm bàn ngồi.
Khác với quán bún bò dành cho khách du lịch chúng tôi đã ăn bữa trước, tiệm bún bò đêm bình dân hơn nhiều. Thịt giò đựng trong rổ nhựa, hành, bò tươi đựng trong chậu inox cỡ lớn. Nhưng làm sao có thể đòi hỏi một quán lề đường, bình dân phải như trong tiệm với bàn ghế sáng choang. Liếc vào nồi nước dùng sôi đã cạn đến non nửa, đang lục bục đưa mùi thơm ngào ngạt... tôi tạm quên đi chỉ số cân nặng đáng báo động của mình và cũng chẳng nghĩ ngợi so sánh làm gì nữa cho mệt, lảnh lót gọi o bán hàng "cho con 3 tô đầy đủ".
Trên chiếc bàn nhựa tuổi được tính bằng nằm, tô bún bò được dọn ra cùng nước mắm ớt, rau sống và ớt chưng khiến người ta thèm ăn cồn cào. Hoặc chí ít nó khiến tôi quên mất rằng, mới chừng nửa tiếng trước thôi, tôi còn có vẻ no không thở nổi vì trót "đả" đến đôi ăn chè.
Công bằng mà nói thì tô bún ở các tỉnh miền Trung không to vật vã như tô bún miền Bắc. Tô bún bò Huế đêm này cũng thế, tô cỡ nhỡ xinh xinh, nhưng sự đầy đặn của nó thì không thể phủ nhận. Mỗi tô một viên chả cua lớn, chút thịt bò tái chần. Và hãy quên ngay cái miếng móng giò chặt nhỏ cỡ 2, 3 ngón tay đi, giò heo trong tô bún bò Huế là nguyên một khoanh to như bàn tay người lớn, đắp ắp thịt, vừa có da, vừa có xương. Chỉ nhìn thôi đã thấy ứa nước miếng.
Ăn bún bò Huế ban ngày đã thú, ăn bún bò đêm càng thú hơn. Quán bún bò Bà Nga chúng tôi chọn lúc ấy có đến cỡ hơn 20 người ngồi rải rác, nhưng không hề ồn ào. Có lẽ khi ăn món ngon, người ta cũng bớt hẳn nhu cầu nói năng để mà còn thưởng thức được trọn vẹn hương vị của tô bún.
Lát thịt bò tươi ngọt, miếng chân giò hầm vừa đủ, có độ ngọt mà không bị nhừ, viên chả cua tê dịu ngon đến khó dừng miệng. Thứ nước dùng đậm đà và hơi nồng của mắm ruốc khi kết hợp cùng muỗng ớt chưng cay xé lưỡi, miếng chanh chua dịu, thơm lừng khiến người ta chỉ muốn xì xụp mãi mà thôi. Cái tiết trời mưa bay đêm Huế có lẽ vì thế cũng thơm và ấm sực.
Khẽ liếc mắt, tôi thấy bên kia, o chủ quán vắt chân nở nụ cười. Ừ thì bán hàng ăn, bán được tiền là một chuyện, mà món ăn khiến nấu ra đi vào lòng người, khiến thực khách chịu ơi là chịu thì ai mà không vui.
Trong cái tĩnh mịch của Cố đô, cùng bạn bè ngồi thưởng một tô bún bò Huế đúng chuẩn, ngắm trộm "thực khách bàn bên" cũng đang xuýt xoa vì được ăn miếng ngon, rồi nụ cười chẳng chút tư lự của o Nga, mới thấy quyết định đi ăn đêm của mình thật chính xác. Vì đôi khi, người ta nhớ đến một hành trình, cũng chỉ vì một thứ nhỏ tí xíu như bát bún bò Huế đậm mùi mắm ruốc này mà thôi.