Chồng đã vô dụng lại còn... mất nết
Lúc này nàng kia mới vỡ nhẽ, cái nhà hai vợ chồng anh Luận đang ở là bên ngoại cho, giờ vẫn đứng tên bố vợ kia kìa.
Chồng ngồi vểnh râu xem ti vi, bên cạnh vợ đang bò ra lau nhà. Lau đến chỗ chồng đặt chân, vợ đập đập một cái ra hiệu, chồng nhấc chân lên trong khi mắt vẫn dán vào ti vi. Đó là cảnh “cơm bữa” ở nhà chị Huân (Cầu Giấy, Hà Nội).
Anh Luận, chồng chị đã thất nghiệp 3 tháng nay. Thiên hạ thất nghiệp thì lo lên lo xuống, chạy đôn đáo đi kiếm việc mới, anh Luận ngược lại, vẫn ung dung tự tại chả quan tâm gì. Mấy lần chị giục, anh luôn trả lời: “Nghỉ ngơi vài tháng đã!”.
Chị tối tăm mặt mũi với việc công ty, lại gánh thêm việc nhà, chưa khi nào chị đòi nghỉ, anh lại đòi nghỉ mới hay!
Chị Huân làm kế toán cho một công ty tư nhân, kiếm được không nhiều nhưng cũng tạm đủ chi tiêu cho cả gia đình 2 người lớn và 1 con nhỏ. Còn tiền anh kiếm được thì miễn bàn, chỉ đủ cho anh ăn sáng, thuốc, nước. Đấy là lúc anh đi làm, còn khi thất nghiệp như thế này thì chị còn phải “bao” anh thêm mấy khoản đó.
Anh làm cũng nhiều nơi, đổi đi đổi lại vẫn không làm ở chỗ nào quá nửa năm. Chỗ thì chê áp lực, không có thời gian mà thở, chỗ thì chê lương ít, chỗ lại kêu “Nó cậy là chủ, chửi cho như chó, ai mà chịu nổi!”
Chị bó tay. Và giờ thì anh ở nhà dưỡng sức cho vợ nuôi. Nói thực, thời gian đầu, chị Huân cũng “ngứa mắt” lắm. Ai đời mình thì túi bụi đủ thứ việc mà chồng sáng diễu đi ăn sáng, chiều đủng đỉnh đi trà đá, đánh cờ, tối lại nằm khểnh xem ti vi, đến dắt hộ vợ cái xe máy ra đi làm cũng trốn.
Nhưng sau nhiều lần học tập tinh thần AQ, chị đành tự nói với mình: “Thôi thì hơi… ‘vô dụng’ tí nhưng được cái hiền lành, không đánh vợ bao giờ, cũng không cờ bạc, gái gú. Đầy lão tài giỏi kiếm nhiều tiền nhưng về nhà chửi vợ, ra đường lăng nhăng thì còn hãi hơn”.
Đợt vừa rồi, về ăn giỗ cụ ngoại, chả biết ông cậu họ xa lắc xa lơ của chị ở đâu xuất hiện, sau khi hỏi thăm biết anh Huân đang thất nghiệp, ông đã khảng khái hứa xin cho anh một chân trong công ty ông bạn.
Từ ngày đi làm trở lại, anh Huân ăn mặc chỉn chu, chải chuốt hẳn ra, cười tươi như hoa suốt ngày nữa. Thấy vậy, chị cũng vui thầm, mừng cho chồng. Nhưng thấy chồng nhiều khi hơi quá, còn mua nước hoa xịt thơm lừng, chị cũng thắc mắc: “Anh xịt nước hoa thế không sợ đồng nghiệp ngạt thở à?”. “Em buồn cười thật. Mình đi làm chỗ đàn hoàng, phải tinh tươm một tí chứ!”.
Mang tiếng đã đi làm, nhưng anh vẫn chả mang về được đồng nào giúp chị. Còn thêm cái tội thường xuyên đi đêm về hôm, bỏ cơm nhà, thi thoảng lại xin thêm tiền chị để “liên hoan cuối tháng” với anh em.
Chị hỏi thì anh hùng hồn: “Mình mới vào công ty, cũng phải biết lấy lòng anh em đồng nghiệp chứ. Thế em không muốn chồng em giỏi xã giao và có nhiều bạn bè à?”.
Tới khi anh đi nhiều quá, điện đóm suốt ngày, nhắn tin đến tận khuya, chị kêu la ầm trời thì anh tưng tửng: “Hay em muốn chồng em nghỉ việc ở nhà?”.
Chị cứng họng. “Khổ quá, hiếm khi kiếm được chỗ ổn lại khiến anh gắn bó thế này, mình làm quá chồng lại trở chứng nghỉ việc thì mệt. Thôi cố nhịn một tí!”.
Chị làm sao mà biết được sự thật cơ chứ! Cái vẻ bề ngoài chải chuốt, tiền lương cộng với tiền xin thêm chị, thời gian và tinh thần nhiệt huyết làm việc đó, tất cả lại dành cho 1 em xinh tươi trẻ trung ở công ty.
Chồng chị mang cái mác trai thành phố, hộ khẩu thủ đô ra để “mơi” em ấy dân tỉnh lẻ đang muốn kiếm chồng Hà Nội. Việc đã có gia đình chả thế giấu được, anh Luận đành lí do lí trấu vợ thế nọ thế kia, “gái thành phố ăn chơi hoang toàng lắm em ạ, anh không nuôi được”, rồi “anh chán vợ lắm rồi, chỉ mong lấy được người ngoan hiền chịu khó như em thôi”...
“Nếu anh ấy bỏ vợ lấy mình thì tốt quá rồi còn gì! Vừa có nhà thành phố, hai vợ chồng làm việc thế này cũng ổn. Mình trẻ trung xinh đẹp thế này sợ gì không ‘hơn phân’ bà kia” - em người tình tính đi tính lại, thấy cũng khả quan nên gật đầu cái rụp.
Thế là “trong khi chờ đợi chưa li dị được vợ” như lời anh Huân nói, chàng với nàng lấy phòng trọ của nàng làm “căn cứ”, tha hồ vui vẻ, tình chàng ý thiếp. Ngày ngày quấn quýt với nhau trên công ty, tối về nàng lại cơm bưng nước rót, nâng khăn sửa túi tới tối muộn mới lưu luyến trả chàng về với vợ.
Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Chị Huân lửa giận phừng phừng khi thấy chồng mình đang ung dung hưởng thụ trong tổ tò vò của ả tình nhân. Đến nước này thì hết chịu nổi, chị hét vào mặt chồng: “Anh giỏi thật đấy! Đã thế đừng bao giờ vác mặt về nhà nữa!”.
“Này chị, nhà của anh ấy, chị mới là người phải vác mặt đi đó!” – nhân tình thấy thế lên tiếng đòi “quyền lợi” hộ anh Luận.
“Anh ta bảo cô thế à? Em ơi, em còn dại lắm!” – chị Huân cười khẩy.
Lúc này nàng kia mới vỡ nhẽ, cái nhà hai vợ chồng anh Luận đang ở là bên ngoại cho, giờ vẫn đứng tên bố vợ kia kìa. Nhà nội anh Huân ở tận ngoài thành xa lắc, mỗi ngày đi làm cũng đủ hết hơi, còn trông mong gì.
Uất ức vì bị lừa phải chiều chuộng chăm chút bấy lâu, cô nàng tức khí chỉ mặt anh Huân quát: “Anh cút khỏi nhà tôi ngay!”.
Thế là anh Huân đang từ chỗ 2 nơi 2 bà "xài" không hết bỗng chốc trở thành vô gia cư, không người nương tựa.
Anh Luận, chồng chị đã thất nghiệp 3 tháng nay. Thiên hạ thất nghiệp thì lo lên lo xuống, chạy đôn đáo đi kiếm việc mới, anh Luận ngược lại, vẫn ung dung tự tại chả quan tâm gì. Mấy lần chị giục, anh luôn trả lời: “Nghỉ ngơi vài tháng đã!”.
Chị tối tăm mặt mũi với việc công ty, lại gánh thêm việc nhà, chưa khi nào chị đòi nghỉ, anh lại đòi nghỉ mới hay!
Chị Huân làm kế toán cho một công ty tư nhân, kiếm được không nhiều nhưng cũng tạm đủ chi tiêu cho cả gia đình 2 người lớn và 1 con nhỏ. Còn tiền anh kiếm được thì miễn bàn, chỉ đủ cho anh ăn sáng, thuốc, nước. Đấy là lúc anh đi làm, còn khi thất nghiệp như thế này thì chị còn phải “bao” anh thêm mấy khoản đó.
Anh làm cũng nhiều nơi, đổi đi đổi lại vẫn không làm ở chỗ nào quá nửa năm. Chỗ thì chê áp lực, không có thời gian mà thở, chỗ thì chê lương ít, chỗ lại kêu “Nó cậy là chủ, chửi cho như chó, ai mà chịu nổi!”
Chị bó tay. Và giờ thì anh ở nhà dưỡng sức cho vợ nuôi. Nói thực, thời gian đầu, chị Huân cũng “ngứa mắt” lắm. Ai đời mình thì túi bụi đủ thứ việc mà chồng sáng diễu đi ăn sáng, chiều đủng đỉnh đi trà đá, đánh cờ, tối lại nằm khểnh xem ti vi, đến dắt hộ vợ cái xe máy ra đi làm cũng trốn.
Nhưng sau nhiều lần học tập tinh thần AQ, chị đành tự nói với mình: “Thôi thì hơi… ‘vô dụng’ tí nhưng được cái hiền lành, không đánh vợ bao giờ, cũng không cờ bạc, gái gú. Đầy lão tài giỏi kiếm nhiều tiền nhưng về nhà chửi vợ, ra đường lăng nhăng thì còn hãi hơn”.
Đợt vừa rồi, về ăn giỗ cụ ngoại, chả biết ông cậu họ xa lắc xa lơ của chị ở đâu xuất hiện, sau khi hỏi thăm biết anh Huân đang thất nghiệp, ông đã khảng khái hứa xin cho anh một chân trong công ty ông bạn.
Từ ngày đi làm trở lại, anh Huân ăn mặc chỉn chu, chải chuốt hẳn ra, cười tươi như hoa suốt ngày nữa. Thấy vậy, chị cũng vui thầm, mừng cho chồng. Nhưng thấy chồng nhiều khi hơi quá, còn mua nước hoa xịt thơm lừng, chị cũng thắc mắc: “Anh xịt nước hoa thế không sợ đồng nghiệp ngạt thở à?”. “Em buồn cười thật. Mình đi làm chỗ đàn hoàng, phải tinh tươm một tí chứ!”.
Chồng chị mang cái mác trai thành phố, hộ khẩu thủ đô ra để “mơi” em ấy dân tỉnh lẻ đang muốn kiếm chồng Hà Nội (Ảnh minh họa).
Mang tiếng đã đi làm, nhưng anh vẫn chả mang về được đồng nào giúp chị. Còn thêm cái tội thường xuyên đi đêm về hôm, bỏ cơm nhà, thi thoảng lại xin thêm tiền chị để “liên hoan cuối tháng” với anh em.
Chị hỏi thì anh hùng hồn: “Mình mới vào công ty, cũng phải biết lấy lòng anh em đồng nghiệp chứ. Thế em không muốn chồng em giỏi xã giao và có nhiều bạn bè à?”.
Tới khi anh đi nhiều quá, điện đóm suốt ngày, nhắn tin đến tận khuya, chị kêu la ầm trời thì anh tưng tửng: “Hay em muốn chồng em nghỉ việc ở nhà?”.
Chị cứng họng. “Khổ quá, hiếm khi kiếm được chỗ ổn lại khiến anh gắn bó thế này, mình làm quá chồng lại trở chứng nghỉ việc thì mệt. Thôi cố nhịn một tí!”.
Chị làm sao mà biết được sự thật cơ chứ! Cái vẻ bề ngoài chải chuốt, tiền lương cộng với tiền xin thêm chị, thời gian và tinh thần nhiệt huyết làm việc đó, tất cả lại dành cho 1 em xinh tươi trẻ trung ở công ty.
Chồng chị mang cái mác trai thành phố, hộ khẩu thủ đô ra để “mơi” em ấy dân tỉnh lẻ đang muốn kiếm chồng Hà Nội. Việc đã có gia đình chả thế giấu được, anh Luận đành lí do lí trấu vợ thế nọ thế kia, “gái thành phố ăn chơi hoang toàng lắm em ạ, anh không nuôi được”, rồi “anh chán vợ lắm rồi, chỉ mong lấy được người ngoan hiền chịu khó như em thôi”...
“Nếu anh ấy bỏ vợ lấy mình thì tốt quá rồi còn gì! Vừa có nhà thành phố, hai vợ chồng làm việc thế này cũng ổn. Mình trẻ trung xinh đẹp thế này sợ gì không ‘hơn phân’ bà kia” - em người tình tính đi tính lại, thấy cũng khả quan nên gật đầu cái rụp.
Thế là “trong khi chờ đợi chưa li dị được vợ” như lời anh Huân nói, chàng với nàng lấy phòng trọ của nàng làm “căn cứ”, tha hồ vui vẻ, tình chàng ý thiếp. Ngày ngày quấn quýt với nhau trên công ty, tối về nàng lại cơm bưng nước rót, nâng khăn sửa túi tới tối muộn mới lưu luyến trả chàng về với vợ.
Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Chị Huân lửa giận phừng phừng khi thấy chồng mình đang ung dung hưởng thụ trong tổ tò vò của ả tình nhân. Đến nước này thì hết chịu nổi, chị hét vào mặt chồng: “Anh giỏi thật đấy! Đã thế đừng bao giờ vác mặt về nhà nữa!”.
“Này chị, nhà của anh ấy, chị mới là người phải vác mặt đi đó!” – nhân tình thấy thế lên tiếng đòi “quyền lợi” hộ anh Luận.
“Anh ta bảo cô thế à? Em ơi, em còn dại lắm!” – chị Huân cười khẩy.
Lúc này nàng kia mới vỡ nhẽ, cái nhà hai vợ chồng anh Luận đang ở là bên ngoại cho, giờ vẫn đứng tên bố vợ kia kìa. Nhà nội anh Huân ở tận ngoài thành xa lắc, mỗi ngày đi làm cũng đủ hết hơi, còn trông mong gì.
Uất ức vì bị lừa phải chiều chuộng chăm chút bấy lâu, cô nàng tức khí chỉ mặt anh Huân quát: “Anh cút khỏi nhà tôi ngay!”.
Thế là anh Huân đang từ chỗ 2 nơi 2 bà "xài" không hết bỗng chốc trở thành vô gia cư, không người nương tựa.
Việc anh có người phụ nữ khác bị phanh phui, anh không những không hối lỗi còn thẳng thừng tuyên bố: “Cô không sinh được đứa con tử tế, tôi phải tìm người khác”