Choáng váng vì lý do chồng đưa ra khi bị bắt gian tại trận
Trước những lời nói trắng trợn của chồng, tôi như sụp đổ, nói: “Anh bước ra hành lang đi, em đang đợi anh. Nếu anh không ra, em nhảy lầu ngay lập tức”.
Tôi và chồng trước khi yêu nhau đã có gần 3 năm là bạn, nên gần như tính tình, sở thích và công việc của anh ấy tôi đều biết rõ. Vốn là người học hành giỏi giang, thật thà nhưng không khéo léo nên công việc của anh đôi khi cũng không thuận lợi.
Vì vậy, cho dù ra trường đã 5 năm với tấm bằng loại ưu nhưng anh vẫn trì trệ ở mức nhân viên kỹ thuật của công ty xây dựng. Nhưng điều lạ nữa, là anh luôn an phận thủ thường, khiến tôi nhiều lúc muốn nổi đóa lên, vì tiếc và phí cho năng lực của anh. Còn anh thì cứ thây kệ, như chuyện của ai vậy.
Vợ chồng tôi kết hôn được 3 năm, tuy là dân ngoại tỉnh nhưng nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ hai bên nên cũng mua được một căn hộ chung cư ở Hà Nội. Tuy lương của chúng tôi không cao nhưng với cuộc sống của vợ chồng son như vậy cũng ổn, không quá nhiều điều phải lo lắng.
Vợ chồng tôi chưa sinh con nên lúc nào cũng có thời gian giành cho nhau. Anh luôn quan tâm tới tôi từng ly từng tý, anh tâm lý, chu đáo đến độ người ngoài nhìn vào phải ghen tỵ. Sau giờ làm anh đều về sớm giúp vợ dọn dẹp nhà cửa, cơm nước. Cuộc sống luôn luôn hạnh phúc, chưa khi nào chúng tôi giận nhau quá một ngày.
Trước những lời nói trắng trợn của chồng, tôi như sụp đổ, nói: "Anh bước ra hành lang đi, em đang đợi anh..." (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi thấy bạn cùng trang lứa với chồng đều thăng tiến trong công việc, người bổ nhiệm vị trí này, cất nhắc vị trí khác. Trong khi chồng tôi năng lực hơn hẳn họ nhưng 5 năm làm việc vẫn chỉ dậm chân ở vị trí cũ.
Vì việc này, tôi cũng có phân tích, thúc giục và góp ý với chồng nhiều lần, Nhưng anh chỉ gạt đi, ậm ừ cho qua chuyện. Nên tôi cũng chẳng dám nhắc tới chuyện ấy nữa, chỉ sợ làm anh buồn.
Dạo gần đây, chồng tôi liên tục báo công trường anh phụ trách đang tăng ca cho kịp tiến độ nên về muộn. Ban đầu, tôi cũng tin lắm, chẳng để ý gì cho đến cách đây 1 tuần. Hôm đó, bạn cùng lớp đại học của tôi gặp mặt, muốn gọi anh về đi cùng nhưng anh vẫn báo bận, nên tôi đi một mình.
Sau khi ăn uống, chúng tôi đưa nhau đi tăng hai, tôi dẫn bạn đến quán quen mà vợ chồng tôi hay hát. Thì nghe được giọng quen thuộc, phát ra từ một phòng nào đó bị hé cửa. Tôi mò mẫm, tìm cho bằng được giọng hát ấy, bởi nó y hệt như tiếng của chồng. Và tôi gần như chết lặng, khi trong căn phòng khép hờ cửa gần đấy, chỉ có chồng tôi và người phụ nữ trung niên là sếp của anh ngồi cùng nhau.
Chồng tôi vẫn say sưa hát, còn người phụ nữ ấy thì lả lơi, dựa dẫm, quấn lấy chồng tôi như chẳng muốn rời. Cảm giác vui vẻ, phấn khích hát hò trong tôi như bị dội gáo nước lạnh, khiến tôi vô cùng giận dữ. Không hiểu sao chồng lại ngoại tình và lừa mình. Anh với bà sếp ấy có gian tình gì chăng, tại sao chỉ có hai người trong phòng với nhau như vậy?
Vì có bạn đi cùng, nên tôi không dám làm um mọi chuyện, tôi liên tục ra ngoài để quan sát, theo dõi họ. Và cũng biện lý do có việc gấp phải về khi nhìn thấy hai người ấy rời khỏi quán. Họ dìu nhau lên xe của bà sếp rất tình tứ. Còn tôi phòng xe máy không biết trời đất gì phía sau.
Cho đến khi họ dừng chân ở một khu chung cư cao cấp, bấm thang máy lên phòng thì tôi mất dấu. Tôi theo lên số tầng mà thang máy dừng lại nhưng không biết phòng nào, đành lấy điện thoại bấm điên loạn gọi anh trong vô vọng.
Mãi cho đến cuộc gọi thứ 10, chồng tôi mới bắt máy, anh nói đang ở công trường, máy móc làm ồn lắm nên không biết tôi gọi.
Trước những lời nói trắng trợn của chồng, tôi như sụp đổ, nói: “Anh bước ra hành lang đi, em đang đợi anh. Nếu anh không ra, em nhảy lầu ngay lập tức”. Sự quả quyết, cộng với giọng nói tuyệt vọng của tôi, khiến chồng hốt hoảng mở cửa xông ra ngoài.
Hóa ra, từ những mong muốn, đố kỵ của tôi vô tình lại gây sức ép với chồng. (Ảnh minh họa)
Tôi bỏ đi ngay lập tức khi nhìn thấy anh, và anh cũng vội vã chạy theo tôi về nhà. Mặc cho tôi chửi rủa, khóc lóc, chồng tôi chỉ cúi gằm mặt xin lỗi, khiến tôi càng đau đớn, bực dọc hơn.
Như để cho tôi xả hết ấm ức trong người anh mới chậm rãi nói: “Đợt tới công ty có đợt bổ nhiệm mới, anh chỉ muốn tranh thủ “thân” với sếp để có vị trí nhất định, cho em mở mày mở mặt với bạn bè thôi. Chỉ có cách này mới lên nhanh nhất thôi, nhưng hãy tin anh, anh chỉ yêu và muốn sống với một mình em thôi”. Và anh còn thừa nhận có quan hệ tình cảm với sếp được một thời gian rồi.
Nghe những lời nói của chồng, tim tôi như vỡ vụn, như có ai đó đâm liên tiếp vậy. Hóa ra, từ những mong muốn, đố kỵ của tôi vô tình lại gây sức ép với chồng. Khiến anh thay đổi cách sống, cách suy nghĩ của bản thân.
Nhưng liệu có đúng như những gì anh đang hứa hẹn thề thốt hay không, liệu anh có thể dừng mọi chuyện trở về như trước đây không? Và nếu có tha thứ cho anh, liệu tôi có thể quên được chuyện anh từng ngoại tình này để sống thoải mái với anh như trước được không?
Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên, tôi nên làm gì trong hoàn cảnh này đây?