Chết điếng vì lời đề nghị khiếm nhã từ người bạn của chồng
Bạn chồng không buông tôi ra còn đưa ra lời đề nghị trơ trẽn: “Cuối tuần em theo anh đi Nha Trang chơi một lần, về anh mua xe cho mà đi làm”.
4 tháng trước tôi kết hôn. Chồng tôi là nhân viên kỹ thuật của một công ty nhập khẩu ô tô. Tính anh thật thà và nghiêm túc trong tình cảm. Vì anh lớn tuổi, kết hôn muộn trong khi tôi mới 25 nên anh khá chiều chuộng và yêu thương tôi. Chúng tôi quen biết được 3 năm, từ khi tôi tốt nghiệp đại học đến khi đã có việc làm ổn định, mới tổ chức đám cưới.
Ngày cưới, bạn bè anh đến chúc mừng rất đông, trong đó có một người đàn ông khá nổi bật. Đồ anh ta mặc trên người toàn là hàng hiệu, từ dáng vẻ đến cách ăn nói đều thể hiện là một người giàu có. Chồng tôi giới thiệu đó là bạn học cùng đại học đồng thời cũng là giám đốc chỗ anh làm. Nhưng tôi không thích anh ta vì từ lúc chúng tôi bắt tay nhau xong, anh ta luôn nhìn tôi một cách chăm chú. Ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên và muốn trốn tránh.
Một tuần sau ngày cưới, công ty chồng tôi tổ chức liên hoan. Mới cưới nên chồng rủ tôi đi cùng để quen biết thêm bạn bè trong công việc của anh. Tôi vui vẻ đồng ý và trang điểm thật đẹp. Song, suốt bữa tiệc đó, chồng tôi liên tục bị bạn bè kéo đi chúc rượu. Người thì lấy lý do anh thoát kiếp độc thân, người thì lý do vợ đẹp, người thì chúc anh sớm sinh quý tử… để ép anh uống. Tôi không tiện kè kè bên cạnh anh nên chỉ biết đứng ở quầy bar uống nước ngọt.
Đúng lúc này thì giám đốc công ty anh đi đến chỗ tôi. Chúng tôi chỉ nói những câu xã giao rất thông thường. Vì là cấp trên của chồng nên tôi luôn tỏ ra kính trọng. Tôi hoàn toàn không nhiều lời nhưng anh ta gợi chuyện rất giỏi khiến cuộc nói chuyện cũng bớt căng thẳng. Thỉnh thoảng có vài lần anh ta nói hài hước đến mức tôi bật cười. Những lần như vậy, ánh mắt suồng sã của bạn chồng nhìn chằm chằm tôi.
Sau hôm đó, tôi có gặp anh ta vài lần nữa. Một lần là họp lớp đại học của chồng, một lần là anh ta đến nhà chơi, một lần khác là tình cờ gặp trên đường đi ăn trưa ở dưới cổng cơ quan tôi… Những lần đó, chúng tôi có nói chuyện với nhau vài câu. Anh ta ý tứ nói rất thích mẫu người giống như tôi, hỏi tôi có chị em gái hay bạn bè thân thiết không, giới thiệu cho anh ta. Bằng vào trực giác của phụ nữ, tôi biết anh ta có ý với tôi. Nhưng vì là bạn, lại là cấp trên của chồng nên tôi vờ như không biết để tránh cả ba khó xử.
Nhưng sự giả vờ này của tôi không thể tiếp tục khi có một buổi chiều anh ta cùng chồng tôi đi đá bóng về. Vì sân bóng gần nhà tôi nên chồng tôi mời anh ta qua nhà tắm rửa và ăn tối luôn. Vì nhà tôi hơi nhỏ, chỉ có mỗi một phòng tắm nên anh ta tắm trước rồi mượn quần áo của chồng tôi để thay.
Trong lúc chồng tôi tắm, anh ta đi vào bếp hỏi tôi nấu món gì, cần người phụ giúp không? Tôi cười lịch sự nói không cần, tôi chỉ làm ba món ăn đơn giản thôi. Anh ta không đi ra ngoài nữa mà đứng trước cửa bếp nhìn tôi. Chợt anh ta nói thích tôi ngay từ lần đầu gặp nhau ở hôn lễ.
Anh ta tiếc nuối vì đã biết tôi muộn như vậy. Rồi anh ta nói thấy thương tôi vì lẽ ra tôi phải được sống trong điều kiện tốt hơn thế này. Nhà chật, đồ đạc thiếu thốn đủ thứ, ngày ngày phải lái chiếc xe máy cà tang đi làm. Tôi không nói gì, cũng không quay lại. Đúng lúc này tiếng kéo cửa nhà tắm vang lên, anh ta liền đi trở lại phòng khách.
Bữa tối hôm đó tôi vẫn cố làm như không hề nghe thấy những lời anh ta nói lúc trước. Chồng tôi và anh ta lại vui vẻ uống rượu. Tửu lượng chồng tôi không tốt, sau bữa ăn anh liền lăn lên giường ngủ một giấc rất say. Tôi vội dọn dẹp, còn bạn chồng tôi thì ngồi trên sô pha uống trà. Dọn xong mọi thứ, tôi đi ra hỏi anh ta có cần gọi taxi về không? Anh ta nói say quá, muốn ngủ lại một đêm. Tôi gật đầu đi thu dọn phòng khách thì anh ta đột nhiên đứng lên đi theo vào.
Vừa vào phòng, anh ta đã đưa tay đóng cửa lại rồi bước đến ôm chầm tôi từ phía sau. Tôi hoảng hốt chưa kịp phản ứng thì nghe thấy anh ta nói “Em đừng to tiếng, nếu chồng em tỉnh thế nào cũng hiểu lầm. Thật sự anh rất thích em. Mình hẹn hò ngầm đi”. Tôi bảo anh ta buông tay ra. Anh ta không buông còn đưa ra lời đề nghị trơ trẽn “Cuối tuần em theo anh đi Nha Trang chơi một lần, về anh mua xe cho mà đi làm”.
Sau mấy phút thất thần, gần như chết điếng vì hành động và lời đề nghị khiếm nhã từ bạn thân của chồng, đến lúc này tôi không cố giãy giụa nữa. Anh ta tưởng tôi đồng ý với lời đề nghị khiếm nhã đó nên buông lỏng tay quay người tôi lại. Tôi mỉm cười nói: “Anh nói đúng, vợ chồng em hiện rất nghèo. Ngày nào em cũng lo lắng xe hỏng dọc đường. Nhưng mai mốt em tự làm ra tiền để tự mua bốn bánh cho mình. Em không cần anh mua xe cho”.
Anh ta cười nói: “Bằng vào đồng lương của vợ chồng em thì em định phấn đấu đến năm nào? Anh thích em thì anh mới đề nghị như thế. Em suy nghĩ kỹ đi, nếu đồng ý thì chiều thứ sáu gọi điện cho anh”. Tôi lắc đầu: “Không cần phải suy nghĩ. Em trả lời luôn, em không đồng ý. Sáng sớm ngày mai, mời anh về sớm”. Nói xong tôi bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Tôi tin mình đã làm đúng. Để chứng minh điều đó, tôi sẽ cố gắng cùng chồng làm việc kiếm tiền và dành dụm để xây lại nhà và mua xe mới. Tôi không muốn chồng tôi bị người khác coi thường, đồng thời cũng để cho bạn anh biết, tôi là người có tự tôn, nói được làm được. Mọi người thấy lời tôi nói đúng không?