Các bà vợ ở nhà thường “ếch ngồi đáy giếng”
Thời buổi này chả ai bắt các chị phải ở nhà nội trợ và hi sinh bản thân cả. Mà đã tự nguyện hi sinh rồi thì đừng có đem ra mà kể lể, khoe khoang. Làm như là chiến tích vĩ đại không bằng!
Gửi Minh Huệ, tác giả bài viết “Đàn bà ở nhà chồng nuôi liệu có hèn” và tất cả nhưng người phụ nữ đang ở nhà ăn bám chồng!
Câu hỏi của bạn tôi xin được trả lời rằng đàn bà ở nhà tầm gửi chồng là rất hèn, vô cùng hèn bạn ạ. Bạn đang làm cho mình thấp kém đi rất nhiều trong con mắt chồng, gia đình chồng và cả xã hội này đấy.
Nhiều chị em lại cứ tự sướng rằng mình đang hi sinh công việc, địa vị, nhan sắc để ở nhà chăm lo cho gia đình. Sau đó các chị còn mặc nhiên yêu cầu chồng phải biết ơn, phải yêu thương mình hơn vì sự hi sinh ấy. Xin hãy tỉnh lại đi các chị em có suy nghĩ ấy ạ.
Trừ khi chồng các chị là kẻ gia trưởng, muốn khư khư giữ vợ ở nhà, không muốn vợ giỏi hơn mình hoặc là quá ghen tuông không muốn vợ gặp người đàn ông khác. Còn đâu, hầu hết đàn ông chúng tôi bây giờ đều rất sợ và rất ghét vợ ở nhà.
Chưa hết, vợ nội trợ rỗi việc rất hay đi ngồi lê đôi mách với các bà cũng “ếch ngồi đáy giếng khác” ở trong ngõ xóm. Các chị ghĩ là chồng ngoài lương còn có “màu”, rồi nằng nặc phải kiểm tra, truy đòi. Đã thế cái tính nghi ngờ và hay ghen của các bà vợ ở nhà nội trợ thì vô địch thiên hạ. Trong khi người khác bận rộn với công việc ngoài xã hội thì mấy bà chỉ quẩn quanh ở nhà, không có việc gì làm đâm ra suốt ngày soi mói và nghi ngờ chồng. Chồng đi làm về muộn tí là gọi điện. Chồng cứ hơi cợt nhả với cô gái nào khác là ghen tuông. Nếu ai đi làm thì sẽ hiểu, môi trường công sở làm sao tránh được đôi câu nói, vài hành động trêu ghẹo nam và nữ. Đôi khi vài bà chơi ác, gửi mail công việc kèm thêm đôi lời tán tỉnh bông đùa. Vợ ở nhà thấy được cứ khóc lóc, tra hỏi đến là đau đầu. Có nhiều bà vợ còn khăng khăng cứ phải chờ chồng về mới chịu ăn cơm tối. Chồng về say xỉn tí là khóc ỏm tỏi, tự thương thân tủi phận cho mình. Các chị em đâu hiểu được những bữa tiệc đó là cần thiết cho công việc, sự thăng tiến của chồng. Bệnh nặng nhất của các bà vợ chỉ ở nhà nội trợ đó là chỉ biết có chồng con, quá yêu chồng con. Các chị em dành quá nhiều sự quan tâm đến chồng và cứ bắt chồng phải quan tâm lại mình. Trong khi chồng thì bận tối mắt tối mũi mà cứ đòi nhắn tin nhung nhớ, yêu thương ai mà chịu được. Những người vợ có chồng gia trưởng bắt ở nhà đã là một lẽ, tôi còn biết có nhiều người phụ nữ tự ở nhà do ý thích của họ. Phần lớn những người như vậy đều lấy lí do “hi sinh vì chồng con”, “làm tròn thiên chức của phụ nữ” để ngụy biện. Tôi xin được phỉ nhổ vào những lí do ngớ ngẩn ấy. Thời buổi này “nam nữ bình đẳng”, ai cũng có quyền phấn đấu cho sự nghiệp của mình, chả ai bắt các chị phải hi sinh cả. Mà đã tự nguyện hi sinh rồi thì đừng có đem ra mà kể lể, khoe khoang. Làm như là chiến tích vĩ đại không bằng! Các bà vợ sống tầm gửi như vậy chỉ vì lí do duy nhất là thấy chồng giàu nên lười lao động, muốn ăn bám, hưởng thụ trên sự bươn chải của chồng mình. Thời buổi này ai cũng được ăn học đầy đủ, chân tay không tật nguyền, đầu óc không đần độn. Tại sao phải sống dựa dẫm vào người khác để rồi tụt hậu với xã hội lại còn bị chồng, nhà chồng khinh ghét, người ngoài coi thường. Mà đâu phải cứ ở nhà mới lo lắng được cho gia đình. Mấy cái việc nhà cỏn con chẳng có gì mà phải ở nhà 24/24 để làm. Chẳng nói đâu xa mẹ đẻ tôi là giáo viên dạy Toán. Bà vừa dạy ở trường, vừa dạy thêm mất rất nhiều thời gian. Vậy mà bà vẫn lo cho 3 cha con tôi cơm ăn ba bữa ngon lành, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm. Tôi thấy, quan trọng là phải biết sắp xếp thời gian, biết khéo léo thuyết phục chồng con làm việc phụ giúp cho mình. Đâu phải các chị cứ ôm hết việc nhà, làm tất cả hầu hạ chồng con đến tận chân răng kẽ tóc là tốt. Như vậy chỉ tổ khiến chồng ỷ lại, con hư đốn và biến mình trở thành một “ô sin” đúng nghĩa. Vợ tôi đã từng ở nhà 2 năm sau khi chúng tôi có con đầu lòng. 2 năm đó là khoảng thời gian tôi rất khổ sở và gia đình chúng tôi cũng suýt tan vỡ vì những rạn nứt do cô ấy chỉ ở nhà ăn bám chồng. Mọi việc chỉ được giải quyết khi vợ tôi đi làm trở lại. Lúc ấy tuy về nhà không có sẵn cơm ăn, nước uống như trước, phải lao vào làm việc nhà và đỡ đần cùng vợ nhưng tinh thần thì thoải mái hơn nhiều lắm. Bởi vậy bạn Minh Huệ ạ, bạn phải đấu tranh để được đi làm đi. Bạn nhu nhược quá nên mới bị nhà chồng khinh ghét, đè đầu cưỡi cổ. Chồng và người nhà chồng đối xử như vậy mà bạn nhẫn nhin được tôi thấy bạn giỏi thật. Phải sư tử Hà Đông nhà tôi thì chắc có án mạng lâu rồi. Bạn đã tốt nghiệp đại học, chẳng có lý do gì mà phải chịu ngồi xó bếp để mai một kiến thức. Cho dù lương nhiều hay ít thì bạn cũng phải ra xã hội đi làm để trau dồi bản thân đồng thời để ngang tầm ngang vóc với mọi người trong gia đình. Không ai thông cảm được cho bạn đâu bởi vì việc bạn ở nhà hầu chồng không phải là hi sinh mà là một sự ăn bám, nhẫn nhục đến ngu dại. Tự bạn đẩy bạn đến con đường này thôi. Hãy suy nghĩ lại, thay đổi và đấu tranh trước khi quá muộn. Đừng tự biến mình thành một con kiến bé nhỏ trong gia đình và xã hội, bạn nhé!