Cả cuộc đời tôi nợ người phụ nữ ấy quá nhiều!
Tôi vừa ôm cuốn album vừa khóc, tôi gõ cửa phòng vào muốn xin lỗi. Nhưng chưa kịp mở miệng lại òa lên khóc nức nở.
Từ khi sinh ra và lớn lên, tôi chưa từng cảm nhận được sự quan tâm, yêu thương của mẹ ruột. Theo lời bố tôi kể thì khi tôi tròn 2 tuổi, vì chán cảnh gia đình túng thiếu nên mẹ ruột tôi đã bỏ hai bố con tôi để đi theo nhân tình, rồi kết hôn sau đó vài tháng. Bố vì hận mẹ ruột tôi nên cố gắng làm việc và càng ngày càng thăng tiến.
Khi tôi được 4 tuổi thì bố tôi gặp mẹ kế bây giờ. Khi đó, bố vẫn còn cảnh giác với phụ nữ nên không chấp nhận tình cảm của mẹ kế. Mẹ kế cứ lặng lẽ bên cạnh bố, chăm sóc bố và tôi suốt 2 năm. Cảm nhận được sự sâu sắc và tình yêu của mẹ kế nên bố tôi mới mở lòng ra thêm một lần nữa. Vì thế, suốt cả quãng đời tuổi thơ, người yêu thương tôi, lo lắng cho tôi chính là mẹ kế. Còn mẹ ruột, kỉ niệm của tôi về bà rất ít ỏi, chỉ vài lần thăm nom cho có lệ. Vài lần ghé qua trường tiểu học, dúi vội cho tôi vài chục ngàn rồi lên xe đi cùng chồng mới.
Càng lớn, tôi càng ý thức được nhiều điều về mẹ ruột. Bà chỉ lo cho hạnh phúc của mình. Số lần bà thăm tôi càng ngày càng ít đi và mất hẳn khi tôi lên cấp 3. Nếu tình cờ gặp ngoài đường, bà cũng chỉ hỏi tôi vài câu xã giao như một người xa lạ. Đến mức nhiều khi tôi còn tự hỏi không biết tôi có phải con bà dứt ruột đẻ ra không?
Tôi luôn gọi bà là mẹ, chứ không bao giờ gọi là dì hay mợ. Mẹ cũng đối xử với tôi không khác gì con ruột. (Ảnh minh họa)
Mẹ kế và bố tôi sống rất hạnh phúc. Tôi luôn gọi bà là mẹ kế, chứ không bao giờ gọi là dì hay mợ. Mẹ kế cũng đối xử với tôi không khác gì con ruột. Tôi vẫn nhớ như in năm tôi 10 tuổi, thấy người ta có em, tôi cũng đòi mẹ kế có em. Khi đó, bố mẹ đã cưới nhau gần 4 năm. Mẹ kế ôm lấy tôi, rồi thì thầm: “Mẹ đã có con gái rồi đây này. Khi nào con lớn, mẹ sinh em cũng chưa muộn”. Do còn nhỏ nên tôi không biết lời mẹ kế nói là có ý gì. Chỉ biết mẹ kế chưa muốn sinh em bé. Sau này khi mẹ kế mang thai, tôi mới hiểu thì ra mẹ kế muốn bù đắp cho tôi tình yêu thương mà tôi thiếu thốn trước.
Sinh em rồi, mẹ kế vẫn không ngừng quan tâm, chăm sóc tôi. Đêm nào, mẹ kế cũng dành thời gian chỉ tôi học, rồi tâm sự cùng tôi. Thế nhưng, tuổi mới lớn, tôi cũng có khi ngỗ nghịch với mẹ kế.
Năm 16 tuổi, tôi rung động đầu đời với một anh chàng học lớp 12. Tôi đi đâu, làm gì cũng nhớ anh ấy. Việc học của tôi cũng vì thế mà sa sút hẳn đến mức bị giáo viên chủ nhiệm mời phụ huynh. Từ trường trở về, mẹ kế đã không giấu được tức giận. Vừa về đến nhà, mẹ kế mắng tôi một trận. Và tôi đã phản ứng mạnh lại. Tôi hét lên là không cần mẹ kế quan tâm, tôi chỉ là con chồng, mẹ cũng chỉ là mẹ kế chứ không phải mẹ ruột tôi, không có quyền được mắng chửi tôi. Tôi vẫn nhớ, khi đó mẹ kế đã sững người, rồi bật khóc và ôm em trai tôi bước về phòng. Tối đó, mẹ kế không ăn cơm. Còn tôi vẫn cứng đầu không nhận sai, không chịu xin lỗi mẹ.
Bố tôi đã lấy album ảnh cho tôi xem. Trong quyển album hình dày cộm, tất cả hình ảnh đều ghi lại sự lớn lên của tôi. Và người bồng ẵm tôi chính là mẹ kế, không hề có sự xuất hiện của mẹ ruột. Bố tôi chỉ nói một câu: “Hãy nhớ xem ai đã chăm sóc, lo lắng cho con từ việc ăn ngủ đến học hành? Sao con có thể không hiểu chuyện như thế được hả?”. Tôi vừa ôm cuốn album vừa khóc, tôi gõ cửa phòng vào muốn xin lỗi mẹ kế. Nhưng chưa kịp mở miệng lại òa lên khóc nức nở. Mẹ kế lặng lẽ ôm tôi và bảo: "Mẹ biết con không cố ý, mẹ không giận con đâu".
Suốt cả thời thơ ấu, người bên tôi chính là mẹ kế. (Ảnh minh họa)
Mẹ kế chính là người bên cạnh tôi, động viên tôi mỗi khi tôi mỏi mệt. Những đêm thức khuya ôn thi đại học, bao giờ mẹ kế cũng pha sẵn một li sữa nóng cho tôi. Nhận giấy báo trúng tuyển, tôi và mẹ kế đã ôm lấy nhau mà khóc.
Ngày tôi chia tay tình đầu, cũng là mẹ kế bên cạnh an ủi tôi. Ngày tôi kết hôn, người chăm lo đám tiệc cho tôi cũng là mẹ kế. Đến bây giờ, con trai tôi đã gần 2 tuổi, người giúp tôi trông con cũng là mẹ kế. Tôi biết, cuộc đời này tôi nợ mẹ kế quá nhiều. Và tôi cũng quá may mắn khi có một người mẹ dù không đẻ ra mình nhưng lại tốt với mình như thế.
Mấy tuần nay, mẹ ruột tôi bỗng nhiên thay đổi. Bà đến nhà nhiều hơn, rồi ngồi lì lại nhà không chịu về. Có khi, bà còn cố ý nói xấu mẹ kế tôi. Bà còn ngỏ ý bảo tôi giúp bà và ba quay lại. Tôi nghe mà tức giận trong lòng. Tôi không muốn mẹ kế tôi đau lòng. Nhưng tôi vẫn không biết nói như thế nào để bà buông tha gia đình hiện giờ của bố tôi. Ai có cao kiến gì thì giúp tôi với. Nhìn mẹ kế gầy đi vì suy nghĩ mà tôi xót lòng quá.