Bố mẹ ăn mừng khi tôi ly hôn vợ khuyết tật, 2 tháng sau tôi phải quỳ xuống xin cô ấy tái hôn
Bố tôi nổi giận, cho rằng tôi "dở hơi", vừa thoát ra lại chui vào. Họ nói tôi sẽ khổ cả đời, rằng người ngoài sẽ cười chê, rằng tôi đang tự làm khó mình.
Ngày tôi ký vào đơn ly hôn, bố mẹ là người thở phào nhẹ nhõm nhất. Không phải vì họ ghét con dâu, mà vì từ đầu đến cuối, họ chưa từng chấp nhận cuộc hôn nhân đó. Vợ tôi bị khuyết tật chân do tai nạn từ nhỏ. Cô ấy đi lại khó khăn, không thể làm việc nặng, sinh hoạt chậm hơn người bình thường. Khi tôi quyết định cưới, bố mẹ đã phản đối gay gắt, cho rằng tôi tự trói mình vào một cuộc sống thiệt thòi.
Cô vợ cam chịu
Tôi từng nghĩ tình yêu là đủ. Nhưng hôn nhân không chỉ có hai người, mà còn có áp lực, trách nhiệm và rất nhiều mệt mỏi tích tụ theo năm tháng.
Ảnh minh họa
Ba năm sống chung, tôi vừa là chồng, vừa là người chăm sóc gia đình. Từ những việc nhỏ nhất trong nhà đến các lần đưa vợ đi khám, phục hồi chức năng, tôi đều lo liệu. Vợ tôi không than vãn, không cáu gắt, lúc nào cũng nhẹ nhàng, thậm chí còn áy náy vì thấy tôi vất vả.
Chính sự cam chịu đó mới khiến tôi mệt.
Tôi bắt đầu thấy mình không còn là chồng, mà giống một người gánh trách nhiệm nhiều hơn là người được sẻ chia. Những lúc mỏi mệt, tôi không dám than, vì than thì thấy mình ích kỷ. Nhưng càng im lặng, tôi càng thấy ngột ngạt.
Chúng tôi ly hôn trong yên ắng, không cãi vã, không người thứ ba. Cô ấy ký đơn rất nhanh, chỉ xin tôi một điều: cho cô ấy thêm vài tuần thu xếp rồi mới chuyển ra ngoài. Ngày dọn đi, cô ấy chào bố mẹ tôi rất lễ phép, cúi đầu cảm ơn vì quãng thời gian đã sống chung.
Bố mẹ tôi đợi cô ấy đi rồi mới mở tiệc nhỏ. Mẹ tôi nói một câu mà tôi nhớ mãi: "Thế là con thoát rồi, sau này lấy người lành lặn mà sống cho nhẹ thân".
Tôi không phản ứng. Tôi nghĩ có lẽ bố mẹ nói đúng. Có lẽ tôi cần một cuộc sống dễ thở hơn.
Những ngày sau đó, tôi sống đúng kiểu "được giải phóng". Không phải đưa ai đi đâu, không phải chờ đợi, không phải tính toán từng sinh hoạt nhỏ. Nhưng lạ là, tôi không thấy nhẹ như mình tưởng.
Căn nhà quá yên tĩnh.
Sự bình yên 1 cách bất thường
Tôi quen với việc buổi tối có người ngồi chờ cửa, dù chỉ để hỏi một câu rất nhỏ. Quen với nhịp sống chậm rãi của vợ, quen cả những bữa cơm đơn giản nhưng ấm.
Hai tháng sau ly hôn, tôi nhận được tin vợ cũ nhập viện, biến chứng cũ tái phát. Tôi đến thăm với tư cách "người quen". Nhưng khi nhìn thấy cô ấy nằm đó, vẫn cười với tôi, vẫn hỏi tôi dạo này ăn uống ra sao, tôi nhận ra mình đã sai ở đâu.
Cô ấy chưa từng là gánh nặng. Gánh nặng là sự ích kỷ của tôi khi chỉ nghĩ đến việc mình mệt mà quên mất rằng hôn nhân vốn là sự đồng hành, không phải phép tính hơn – thiệt.
Tôi rời bệnh viện hôm đó với một quyết định đã rõ ràng trong đầu.
Tối về, tôi nói với bố mẹ rằng tôi muốn xin tái hôn.
Ảnh minh họa
Mẹ tôi sững người. Bố tôi nổi giận, cho rằng tôi "dở hơi", vừa thoát ra lại chui vào. Họ nói tôi sẽ khổ cả đời, rằng người ngoài sẽ cười chê, rằng tôi đang tự làm khó mình.
Lần đầu tiên, tôi không nhượng bộ.
Tôi nói rằng ba năm qua, người khổ không chỉ có tôi. Vợ tôi đã chấp nhận thiệt thòi ngay từ đầu, chưa từng oán trách. Người không chịu nổi không phải vì cô ấy không xứng đáng, mà vì tôi chưa đủ trưởng thành để hiểu thế nào là gắn bó lâu dài.
Tôi đến gặp vợ cũ, nói rõ mong muốn quay lại. Cô ấy im lặng rất lâu. Tôi quỳ xuống, cầu hôn cô ấy lại 1 lần nữa, nhìn sự ngập ngừng và ánh mắt chứa cả 1000 nỗi niềm của cô ấy tôi khẳng định: "Xin em hãy tin anh 1 lần cuối cùng này thôi, vì sẽ không bao giờ anh làm em mất niềm tin vào anh nữa".
Chúng tôi không tái hôn ngay. Tôi xin thêm thời gian để chứng minh bằng hành động, không phải bằng lời hứa. Nhưng ít nhất, tôi biết mình đang đi đúng hướng.
Bố mẹ tôi chưa chấp nhận, nhưng tôi không còn trách họ. Vì họ lo cho tôi theo cách của họ. Chỉ là, cuộc đời tôi không thể sống thay nỗi sợ của người khác.
Lời nhắn từ trái tim: Có những cuộc hôn nhân không tan vỡ vì hết yêu, mà vì người ta không đủ kiên nhẫn để yêu cho đúng. Có thể chúng ta mất vài tháng sống một cuộc đời "nhẹ thân" để hiểu rằng, thứ khiến người ta bình yên không phải là trốn tránh trách nhiệm, mà là chọn đúng người để cùng gánh trách nhiệm ấy.