Bố chồng mất, bố mẹ đẻ tôi không đến viếng, cả họ nhà chồng quay sang coi tôi như người dưng

Thanh Uyên,
Chia sẻ

Tôi không biết làm sao để nối lại mọi thứ.

Bố chồng tôi mất sau hơn một tháng nằm viện vì biến chứng tim. Tôi còn nhớ như in những ngày cuối cùng, chồng tôi gần như ở hẳn trong bệnh viện, ngày ngủ ba bốn tiếng, còn tôi thì xoay xở ở nhà, vừa đi làm, vừa chăm con, vừa lo cơm nước mang lên cho chồng và bố.

Lúc ấy, nhà chồng tôi tốn kém lắm, tiền viện phí, thuốc thang, rồi chi phí sinh hoạt, tất cả đều trút lên vai vợ chồng tôi. Anh cả đi làm xa, chỉ gửi được vài triệu gọi là. Tôi thì lĩnh lương tháng chỉ hơn 10 triệu, trong khi chồng lại nghỉ việc tạm thời để chăm bố, tiền tiết kiệm cứ thế vơi dần, có tháng tôi phải vay bạn.

Đúng lúc đó, bố mẹ đẻ tôi ở quê gọi điện lên. Nhà bị bão làm tốc mái, tường nứt, nước mưa ngấm vào phòng khách. Bố tôi nói giọng ngại ngần, rằng muốn vay vợ chồng tôi ít tiền để sửa nhà. Tôi nghe mà chột dạ, biết mình không giúp nổi. Tôi đắn đo mấy hôm, rồi đánh liều nói thật: “Bố mẹ ơi, con cũng đang lo viện phí cho bố chồng, giờ thật sự không có tiền dư đâu”. Bên kia đầu dây im lặng một lúc lâu, rồi mẹ tôi đáp bằng giọng buồn bã: “Ừ, mẹ hiểu. Con còn phải lo cho nhà chồng, nhà đẻ thì thôi cũng được”. Tôi biết mẹ có ý trách móc nhưng tôi chẳng thể làm gì hơn lúc này, vậy mà từ hôm đó, tôi cảm giác giữa hai bên có một khoảng cách gì đó lạnh đi.

Hai tháng sau, bố chồng tôi mất.

Bố chồng mất, bố mẹ đẻ tôi không đến viếng, cả họ nhà chồng quay sang coi tôi như người dưng- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tôi gọi điện về báo cho bố mẹ biết, mong ông bà ra viếng, dù chỉ đôi ba ngày. Nhưng mẹ tôi khẽ nói: “Nhà mình cũng đang khó, bố mẹ vay mượn được tiền đang sửa lại nhà nên không thể đi lại xa, hơn nữa... thôi, con lo bên ấy đi”. Tôi biết, trong câu nói ấy là cả nỗi tủi thân và cả sự tự ái vì chuyện tiền nong trước đó.

Đám tang diễn ra, họ hàng nhà chồng đến đông đủ. Chỉ có điều, ai cũng thì thầm hỏi thăm xem nhà đẻ tôi có ai đến không? Tôi cúi mặt, không biết phải thanh minh sao.

Mẹ chồng tôi lúc đầu không nói gì, nhưng đến ngày thứ hai, bà thở dài rồi bảo: “Dù sao cũng là chuyện hiếu, thông gia không đến là thất lễ, người ta ngoài kia đàm tiếu, con phải biết mà nói lại bố mẹ”. Tôi chỉ biết im lặng. bà nói đúng, lòng tôi đau lắm. Tôi không giận bố mẹ vì hiểu ông bà cũng nghèo, cũng tự ái nhưng tôi lại thấy mình kẹt giữa hai bên, không bên nào tôi làm vừa lòng được.

Sau tang lễ, mấy người cô chú nhà chồng tránh nói chuyện với tôi. Có người còn bóng gió: “Người đâu mà bạc bẽo, thông gia mất cũng không đến viếng, không coi trọng nhau thế đấy”.

Đêm đó, tôi ngồi trước bàn thờ bố chồng, nhìn di ảnh ông, thấy lòng trĩu nặng. Tôi thương chồng, thương cả bố mẹ đẻ mình, chỉ vì vài triệu bạc, chỉ vì hai bên đều khó, mà những tình nghĩa đáng ra phải có giữa hai gia đình lại tan biến như khói.

Tôi không biết làm sao để nối lại mọi thứ. Một bên là họ hàng chồng luôn nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, một bên là bố mẹ đẻ đang tự ái, chẳng buồn gọi điện hỏi thăm.

Giữa hai chữ “hiếu” ấy, bên nào tôi cũng thấy mình mắc nợ.

Chia sẻ