Bí mật không ngờ đằng sau việc chồng nhờ vợ đặt hộ phòng khách sạn...
Anh bắt đầu vắng nhà thường xuyên hơn, cô biết anh đi hẹn hò với người tình. Không hiểu sao cô trở nên khó ngủ lạ thường...
Cô đến với anh khi trong lòng vẫn mang nặng bóng hình của người cũ. Cô không hề giấu diếm anh, nhưng anh bảo, anh yêu cô, anh tin mình sẽ làm cô cảm động với tình yêu của mình. Vậy là cô đồng ý lên xe hoa với anh, dưới sự giục giã của gia đình và trốn tránh hiện thực đau đớn rằng tình cũ của cô giờ đã vợ con đề huề.
Nhưng cuộc sống hôn nhân với người đàn ông mình không yêu ngột ngạt, bí bách hơn cô tưởng. Mỗi đêm nằm bên cạnh anh, cô thấy cô đơn và trống vắng lạ thường. Những bữa cơm cô nấu cho chồng đầy qua quýt và đối phó chứ chẳng có chút tình cảm nào đặt vào đó. Mặc anh quan tâm, săn sóc và đối tốt với cô, trái tim cô vẫn không rung động vì anh. Cô chưa bao giờ để tâm đến những suy nghĩ, vui buồn của anh, anh làm gì, đi đâu, qua lại với ai, dường như chẳng liên quan chút gì đến cô cả.
Cứ như thế được 5 tháng thì cô đề nghị anh ly thân. Cô bảo, cô không thể tiếp tục sống như thế này được nữa, hãy ly thân một thời gian sau đó lựa thời điểm thích hợp thì ly hôn. Anh im lặng rất lâu rồi cũng đồng ý. Từ hôm ấy, cô và anh mỗi người một phòng, việc ai người nấy làm.
Hơn một tuần sau, cô phát hiện anh có người tình mới. Anh thường xuyên gọi điện thoại vào tối muộn, anh nói chuyện với cô nàng ấy rất dịu dàng và ngọt ngào. Anh cũng chăm chút ngoại hình hơn trước rất nhiều, thậm chí còn dùng nước hoa – thứ trước đây anh chưa từng đụng đến. Nói cô không để ý là nói dối, bởi người đàn ông sẵn sàng cưới mình khi biết mình không hề yêu anh ta, giờ lại nhanh chóng có tình mới khi cô vừa mới đề nghị ly thân, điều đó khiến cô thấy hơi hụt hẫng và thất vọng. Nhưng rồi cô lại cười nhạt, có lẽ đàn bà là thế, không thể đáp lại tình cảm của người ta nhưng vẫn chẳng muốn người ta quên đi tình cảm đối với mình.
Ảnh minh họa
Anh bắt đầu vắng nhà thường xuyên hơn, cô biết anh đi hẹn hò với người tình. Không hiểu sao cô trở nên khó ngủ lạ thường. Trong đêm khuya tĩnh mịch, cô luôn chờ đợi tiếng mở khóa rồi tiếng anh đóng cửa vào phòng nghỉ ngơi thì lúc ấy cô cũng mới an ổn đi vào giấc ngủ, dù cô vẫn ngủ ở phòng bên cạnh, dù lâu nay hai người sống chung nhà nhưng đối với nhau như chẳng hề quen biết.
Hôm ấy, cô đang ở trên công ty thì anh nhắn tin nhờ cô đặt hộ phòng khách sạn ở một thành phố biển thơ mộng. Anh bảo, anh không rành khách sạn nào tốt, mà hình như cô đã từng đi du lịch ở đấy nên nhờ cô giúp. Anh còn không quên vui mừng khoe với cô, anh đi nghỉ với bạn gái, có lẽ phải một tuần mới về, dặn cô mấy ngày ở nhà một mình phải khóa cửa các thứ cẩn thận.
Cô nhắn lại cho anh một tiếng “Được!” ngắn gọn. Lúc lên mạng đặt phòng khách sạn cho anh, chả rõ vì lí do gì mà tay cô run rẩy không kiềm chế được. Người đàn ông đã từng trao cho cô những ánh mắt trìu mến đầy yêu thương, đã từng hết lòng yêu cô, giờ đây lại đang hồ hởi bởi đi nghỉ với người phụ nữ khác. Cô không hiểu sao mình lại đau lòng cơ chứ! Cô đâu có yêu anh, thậm chí hai người giờ còn đang ly thân, anh có ai khác đâu phải chuyện cô cần bận tâm? Cô muốn ly hôn, không phải sao? Nếu anh có tình mới thì chuyện ly dị càng được thuận lợi hơn chứ! Đáng nhẽ ra sẽ là vậy, nhưng cô chẳng tài nào hiểu được nguyên do lòng mình lại nặng nề và buồn bã.
Sớm hôm sau, nhìn anh tay xách vali hành lí to ra khỏi nhà, cô miệng mấp máy muốn nói gì đó, cuối cùng lại không thốt nổi nên lời, đành nhìn anh cứ thế rời đi. Tối, cô đã khóa cửa nẻo cẩn thận vô cùng nhưng vẫn không thể yên tâm chìm vào giấc ngủ. Trong đầu cô là ngập tràn hình ảnh anh quấn quýt bên một người phụ nữ khác. Bỗng nhiên cảm nhận một thứ ướt át ấm nóng rơi xuống mu bàn tay, cô mới nhận ra mình đang khóc. Cô khóc vì anh, vì một người đàn ông cô không yêu ư?
Cô hốt hoảng vồ lấy điện thoại, nhấn số của anh trong vô thức, nhưng khi đầu dây bên kia vang lên giọng anh “Alo” trầm ấm thì cô lại chẳng biết phải nói gì. Nói anh hãy về với cô, nói cô hối hận rồi, nói anh đừng bỏ cô ư? Như thế có nực cười quá không?.
“Có chuyện gì thế em? Sao không nói gì vậy?”, nghe tiếng anh hỏi lại, cô giật mình vội vàng cúp máy. Cô đã phũ phàng với anh, giờ cô có tư cách gì mà níu kéo anh quay về với mình cơ chứ!
Chẳng biết cô đã ngồi bó gối trên sofa bao lâu thì bỗng có tiếng mở khóa cửa loạch xoạch. Người thứ hai có chìa khóa nhà chỉ có anh mà thôi! Lẽ nào… Khi cánh cửa mở ra, anh bằng xương bằng thịt đã xuất hiện. Cô nhìn anh chằm chằm, lắp bắp không nên lời: “Anh… Sao anh lại ở đây?... Anh không đi nghỉ à…?”. Nhìn thấy mắt cô còn sưng đỏ vì khóc, anh không trả lời câu hỏi của cô, mà tiến lại gần lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế? Sao em lại khóc?”. Cô lúng túng: “Không… Không có chuyện gì đâu…”.
“Đừng nói dối anh!”, anh nắm chặt tay cô rồi bỗng nở nụ cười: “Có phải em buồn chuyện anh đi nghỉ không?”. Cô tránh ánh mắt sáng rực của anh, ấp úng: “Em… em…”. “Em ghen phải không?”, anh cười thành tiếng.
“Nói thật cho em biết, anh chẳng có ai cả, chỉ là anh đang đóng kịch để thử lòng em thôi. Anh vẫn ở công ty suốt, chẳng có chuyến đi nghỉ nào hết. Anh định nếu sau chuyện này mà em vẫn không phản ứng gì thì anh sẽ bỏ cuộc và giải thoát cho cả hai. Nhưng mà em vẫn để ý đến anh, em cũng có tình cảm với anh phải không?”, anh cười hỏi.
Cô thẹn quá hóa giận, đánh anh một cái đau điếng, nhưng trong lòng thì nhẹ nhõm lạ kì. Anh ôm cô vào lòng, yêu thương hôn lên tóc cô, thủ thỉ: “Anh vui lắm!”. Cô im lặng nhưng lại vòng tay ôm lại anh. Hóa ra đằng sau việc anh nhờ cô đặt phòng khách sạn hộ lại chứa đựng một bí mật không ngờ thế này! Anh cũng “gian xảo” thật đấy, mà cũng nhờ thế cô mới nhận ra được thì ra mình đã có tình cảm với anh từ lâu, có điều bị những cố chấp và u mê với quá khứ che lấp chưa nhìn rõ mà thôi.