3 lần khước từ hôn nhân của một gái ế
Người ta sẽ nghĩ tôi lạ đời, dở người, táo bạo, kênh kiệu, có vấn đề nhưng tôi thực sự không muốn lấy chồng. Với tôi, làm gái ế cũng có cái giá của nó.
Chào bạn L. N, bạn có đang vơ đũa cả nắm không khi nói gái ế chúng tôi là ếch ngồi đáy giếng, là tầm nhìn hạn hẹp khi không thấy bầu trời xanh ngoài kia?
Bạn đang có một cuộc sống hạnh phúc với chồng con, tôi xin chúc mừng bạn, tôi chúc bạn sẽ giữ vững được tổ ấm, mãi mãi hạnh phúc như cuộc sống hiện tại bạn nhé.
Còn tôi, tôi là một trong số những cô gái ế mà bạn đề cập tới nhưng tôi chưa bao giờ và có lẽ cũng không bao giờ nghĩ mình là ếch ngồi đáy giếng. Ngược lại, tôi tự nhận mình là một người phụ nữ đẹp, ngọt ngào, có sự nghiệp vững chắc, tương lai sáng sủa.
Bằng chứng là vây quanh tôi có hàng tá đàn ông nhưng thực sự tôi không quan tâm lắm đến họ. Tôi thích và nêu cao quan điểm yêu nhưng không cưới, không hôn nhân, hay nói cách khác, tôi tôn thờ tự do và tự hài lòng với các thú vui bất tận của mình.
Tôi đã có 3 người đàn ông yêu mình. Có người sâu sắc và cũng có người chưa quá sâu sắc (đó là sự cảm nhận chủ quan của tôi). Nhưng họ lần lượt rời bỏ tôi, đơn giản vì bản thân tôi chưa muốn kết hôn, chưa muốn giã từ cuộc sống của một gái ế (như cách mọi người vẫn thường nói về chúng tôi).
Người ta sẽ nghĩ tôi lạ đời, dở người, táo bạo, kênh kiệu,
có vấn đề nhưng tôi thực sự không muốn lấy chồng. Với tôi, làm gái ế cũng có giá lắm chứ (Ảnh minh họa)
Người đàn ông đầu tiên, đó là mối tình dài nhất mà tôi có được tính tới thời điểm này. Anh là Quân - mối tình đi lên từ tình bạn của hai đứa học trò hồi cấp 3.
Chúng tôi học cùng lớp, ngồi cùng bàn, ngay từ ngày đầu bước chân vào lớp 10, anh bảo đã thích tôi. Ấn tượng của tôi về anh đó là một chàng trai hiền lành, tóc xù mì. Chúng tôi làm bạn thân thiết với nhau như thế đến năm lớp 12, anh ngỏ lời yêu. Thực sự, lúc ấy tôi run lên vì sung sướng. Nhờ anh, tôi đã biết tình yêu đầu đời có mùi vị ngọt ngào như thế nào.
Nhiều người bạn cùng lớp ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi, bởi dù yêu nhau nhưng chúng tôi vẫn thi đỗ vào các trường đại học danh tiếng.
Tôi học Ngoại Thương, còn anh học trường Bách Khoa. Nếu như học kỳ nào học cùng ca nhau thì anh hàng ngày đưa đón tôi đi học, đi về. Còn nếu không thì tối nào, anh cũng qua cửa nhà đứng tán dóc với tôi.
Bố mẹ biết chuyện chúng tôi nhưng họ tin tưởng nên chẳng mảy may can ngăn hay cấm đoán gì. Ban đầu bố mẹ cũng có vẻ không ưng anh đơn giản vì “nó gày gò quá”. Nhưng càng về sau anh càng chinh phục được bố mẹ tôi.
Không chỉ đến đón tôi đi chơi, anh còn rất quan tâm tới gia đình tôi. Nhà có hai "vịt giời" nên từ khi yêu, anh đã đến và rủ rê bố “làm những việc của thằng đàn ông”: uống cà phê tán gẫu về thời sự, xem phim hành động, hút thuốc lá… những việc mà con gái bố chẳng bao giờ quan tâm.
Yêu nhau mấy năm trời cho đến thời điểm chúng tôi ra trường thì anh ngỏ lời cầu hôn tôi. Tôi hạnh phúc nhưng khá lúng túng.
Thực sự tôi nghĩ anh đang quá vội vàng. Tôi biết nguyên nhân tại sao anh muốn cưới gấp, bởi vì bố mẹ anh đã nhiều tuổi, họ muốn có cháu bế. Tôi còn chưa cống hiến được chút gì cho gia đình thì sao có thể cưới rồi đẻ con ngay như anh mong muốn. Tôi lần lữa và từ chối lời cầu hôn.
Sau khi nghe xong câu nói: “Em muốn chúng mình tìm hiểu nhau thêm đã. Vài năm nữa cưới cũng không muộn, bởi thời điểm này cả hai đứa đều quá trẻ” của tôi, anh thất vọng bỏ đi.
Cùng thời điểm đó, công việc ở môi trường mới yêu cầu tôi phải đi công tác nước ngoài phục vụ một dự án. Đó có thể nói là cơ hội nghìn năm có một đối với một đứa mới ra trường như tôi. Tôi vui mừng gọi điện thông báo cho anh nhưng anh vẫn giận, không động viên tôi thêm câu nào. Hứng thú với công việc mới, chuyến công tác xa dài ngày đầu tiên trong đời, tôi đi và nghĩ rằng sau 1 tháng về, anh sẽ hiểu tôi hơn.
Một tháng ở nước ngoài, tôi nhớ anh vô cùng, gọi về hay tìm cách liên lạc trên mạng nhưng dường như anh biến mất. Khi về nước, tôi thất vọng, bất ngờ khi anh bắt tôi phải lựa chọn, một là chia tay, hai là cưới luôn. Vậy là người đàn ông mà tôi yêu thương nhất không hiểu cho tôi, không cho tình yêu chúng tôi một cơ hội.
Tôi chọn giải pháp chia tay. Vài tháng sau, anh cưới một cô gái khác - đó là con gái một người quen của bố anh. Thất vọng, bất ngờ, chán nản vì tình đầu, tôi vùi mình vào công việc. Thật may mắn, công việc lại trôi chảy, làm đâu chắc đó. Sự cố gắng, cống hiến của tôi được đền đáp khi được lãnh đạo ghi nhận.
Tại công ty, tôi nhận được rất nhiều sự quan tâm của đấng mày râu, và có một người theo đuổi tôi khá chân thành. Đó là một con người cũng khá hoàn hảo, anh cao lớn, đẹp trai, đang làm giám đốc khối kinh doanh với nhà cao cửa rộng.
Trước sự tấn công như vũ bão nhưng chân thành, tôi cũng chấp nhận lời yêu. Sau khi yêu, anh lại thể hiện thành con người khác, anh ra sức kìm kẹp sở thích, công việc của tôi.
Chưa cưới mà anh đã bảo tôi rằng: “Sau này cưới xong, em ở nhà nội trợ đi. Làm ở đây quá mệt mỏi, không phù hợp với đàn bà. Hoặc nếu thích tự mở cửa hàng gì đó mà kinh doanh, thích thì làm không thì nghỉ em nhé”. Một điểm trừ to đùng mà tôi ngấm ngầm ấn vào đầu anh.
Yêu nhau được 4 tháng, anh hùng hổ tuyên bố tuần tới, sẽ dẫn cả nhà anh tới dạm ngõ và yêu cầu tôi phải chuẩn bị đầy đủ. Anh còn bô lô ba la nào là "Em phải ăn mặc kín đáo vào, mẹ anh cũng khó tính phết đấy” rồi "cả nhà em mặc "tông xuyệt tông thì tốt"...
Tôi tức giận và từ chối anh thẳng thừng: “Chuyện này chấm dứt ở đây được rồi anh ạ” trước sự ngạc nhiên của anh. Trước khi chia tay, tôi có nhấn mạnh với anh một điều: "Anh đã hoàn toàn tìm sai người để yêu. Anh hợp với một cô gái nhu mì, hiền lành, mẫu phụ nữ của gia đình hơn là em".
Người bạn trai thứ 2 của tôi đã ra đi nhanh chóng như vậy, nhưng tôi chẳng tiếc, thậm chí tôi thấy thoải mái, dễ thở hơn.
Người hiện tại, anh là anh trai người bạn thân của tôi. Chúng tôi gặp nhau trong một bữa tiệc ra mắt anh về nước của gia đình bạn gái. Ngay từ khi nhận lời yêu hay trong suốt quá trình yêu, tôi đều nói rõ với anh rằng “Yêu thì ok nhưng cưới thì không anh nhé”.
Anh ấy bảo tôi là lạnh lùng, trái tim sắt đá, chẳng có cô gái nào từ chối cưới như em… Thế nhưng tôi lại thấy anh yêu mình nhiều hơn, trân trọng mình nhiều hơn.
Thực sự, dù đã hơn 30 tuổi nhưng tôi vẫn thích cuộc sống độc thân, không muốn chịu sự ràng buộc bởi bất kì ai đó. Bởi khi ấy, tôi có thể tự do bay nhảy, tự do làm gì thì làm, không bị người khác kiểm soát. Có thể suốt ngày vùi đầu vào làm việc mệt nghỉ không ai quản về nấu cơm, chăm chồng, có thể tán gẫu với bạn bè trong hội FA mà chẳng phải lo lắng về sợ chồng mắng.
Bố mẹ tôi cũng lo lắng, họ cứ trách suốt: “Thằng Quân nó tốt như thế mà con lại vô cảm như vậy, thà cưới nó luôn thời điểm đấy có phải nhẹ nhàng không? Con xem thằng cu hiện tại thế nào đi, được phết đấy”. Bố mẹ còn nói có lẽ phải tới lúc nào cả công ty, bạn bè trong nhóm FA lũ lượt lập gia đình hết, chắc lúc đó tôi mới lục đục đi lấy chồng.
Có lẽ, với tôi độc thân là sự thoải mái, không kìm kẹp, khổ đau. Nhìn lại, tôi cũng thấy có bao nguồn vui cần phải làm: Tấn công nốt bằng Tiến sĩ bằng chuyến du học danh giá mà công ty đài thọ này; đi du lịch tới những miền đất mới để chinh phục thế giới cũng như bản thân; hay đơn giản là cuối tuần xách máy chụp hình đi tứ tung khắp mọi nơi để săn ảnh hot”…
Người ta sẽ nghĩ tôi lạ đời, dở người, táo bạo, kênh kiệu, có vấn đề nhưng tôi thực sự không muốn lấy chồng. Tôi còn có ý nghĩ sẽ độc thân và khi thích có em bé sẽ nhận con nuôi rồi hết lòng dạy dỗ nó...
Chọn đi học là cách để gái ế “giết” thời gian nhưng đó cũng là một cứu cánh để họ tự tạo cơ hội cho mình.