Vô tình đứng bên ngoài nhà vệ sinh ở bệnh viện, tôi chết sững khi phát hiện ra bộ mặt thật của chồng
Tôi không thể ngờ rằng chồng mình là một người tính toán đến mức tiểu nhân đến như thế. Vậy mà bao lâu nay, tôi đã cho rằng đó là anh biết vun vén cho gia đình. Tôi thất vọng mà chẳng biết làm sao.
Từ ngày còn tán tỉnh, tôi đã chết mê chết mệt cái vẻ chín chắn, trưởng thành và đàn ông của anh. Hơn nhau đến 6 tuổi, tôi cảm thấy ở bên anh, mình được chở che, bao bọc. Lấy nhau rồi, tôi mới phát hiện ra anh "người lớn" đến cái nỗi quá lý trí. Anh không cho những cảm xúc ảnh hưởng đến quyết định của bản thân, lâu dần tôi nhận ra đó là sự ích kỉ. Thế nhưng một người trụ cột gia đình, người sẽ là chỗ dựa vững chắc cho mẹ con tôi cần điều đó, tôi lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Chúng tôi sinh được một nhóc tì xinh xắn, bố mẹ hai bên đều mạnh khỏe, cuộc sống vợ chồng chẳng có gì chê trách. Thế nhưng đùng một cái, em trai tôi phát hiện ra bệnh ung thư. Mới có 26 tuổi đầu, còn chưa vợ con gì, mà em tôi mắc phải căn bệnh quái ác ấy. Tôi thương em nhưng cũng chẳng biết làm gì ngoài động viên bố mẹ và thỉnh thoảng chạy qua chạy lại bệnh viện chăm em.
Gia đình tôi đã từng hạnh phúc đến nỗi không có gì sánh được. (Ảnh minh họa)
Em trai phát hiện ra bệnh, thế nhưng may mắn vì sức đề kháng tốt, bệnh cũng mới ở giai đoạn đầu nên có khả năng chữa trị rất cao. Lúc đó, gia đình bên ngoại tôi đã cạn tiền sau những lần xét nghiệm, dùng thuốc đắt đỏ. Em tôi tiến vào giai đoạn xạ trị và cần một số tiền cực kì lớn để duy trì việc này.
Bố mẹ đã về hưu, đồng lương ít ỏi của 2 người không đủ để tiếp tục cáng đáng thêm nữa. Và chồng tôi, trưởng phòng kinh doanh của một công ty lớn, tôi tin là anh đủ sức giúp em trai tôi lo chi phí chữa trị. Biết bố mẹ vợ phải chạy vạy khắp nơi vay tiền, nhưng anh là con rể lại cũng chẳng ngỏ một lời nói sẽ giúp hay gì đó. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành tự mở miệng:
- Anh có khoản tiết kiệm nào có thể cho bố mẹ vay được không? Đến khi nào thằng T. khỏi bệnh, nó sẽ trả anh sau.
- Anh thì làm gì có đồng nào tiết kiệm, bao nhiêu tiền lo cho cái nhà này hết rồi còn đâu.
Tôi không tin lắm, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Một ngày, khi cả 2 vợ chồng đang cùng trong phòng bệnh thăm em trai thì chồng tôi nhận được một cú điện thoại, anh chạy ra ngoài nghe. Vừa hay lúc ấy, tôi lại có việc vào nhà vệ sinh. Đi ngang qua phòng vệ sinh nam, tôi nghe tiếng chồng nói chuyện điện thoại:
- Bên cô đã chậm lãi của tôi bao nhiêu ngày rồi cô biết không? Gần 500 triệu, tôi đem ra ngoài thì đầu tư sinh ra được bao nhiêu lãi rồi… Tôi không biết, cô làm thế nào thì làm, đúng hạn trả lãi cho tôi.
Tôi sững người sau khi nghe được cuộc điện thoại của chồng. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi có gần 500 triệu cho đi vay? Thế nhưng khi tôi hỏi đến tiền để vay chữa bệnh cho em trai thì anh ta nói không có? Thế là thế nào? Chẳng lẽ chồng tôi sợ bố mẹ tôi, em trai tôi sẽ coi đấy như "của chùa" mà không chịu trả hay sao?
Tôi không thể ngờ rằng chồng mình là một người tính toán đến mức tiểu nhân đến như thế. Vậy mà bao lâu nay, tôi đã cho rằng đó là anh biết vun vén cho gia đình. Tôi thất vọng mà chẳng biết làm sao.