Vô duyên nên người yêu đi lấy vợ
Ra sức trách móc người yêu nhưng các cô lại không hiểu nguyên nhân là do sự vô duyên của mình.
Nhìn ảnh cưới của Hoàng chụp với người con gái khác, trái tim Tâm như có hàng ngàn mũi kim xuyên vào. Trước đây, Tâm luôn nghĩ, người sánh đôi trong đám cưới với Hoàng sẽ là mình. Thế nhưng cuối cùng, Hoàng đã rời bỏ Tâm chỉ vì sự hồn nhiên đến mức vô duyên của mình.
Tâm và Hoàng quen nhau được 2 năm, có lẽ ngay lần gặp đầu tiên anh đã thích cô, còn Tâm, có cảm tình với anh vì sự vui vẻ, hoạt bát, cởi mở. Hai người rất yêu nhau. Nhiều khi cô tự mỉm cười và nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Cả ngày, cô chỉ mong đến lúc gặp anh.
Tâm nhớ như in cái ngày anh nói: “Em xem chuyện chúng mình thế nào để đến tháng tám cưới nhé”, cô còn lưỡng lự và bảo cần suy nghĩ. Trong lòng chưa muốn lập gia đình vì còn nhiều hoài bão và nhiều việc cần phải làm, chị đang đi học nâng cao trình độ...
Rồi bỗng dưng anh ngãng ra, anh lựa chọn người con gái khác gần nhà. Biết tin anh sắp lấy vợ, Tâm như người mất hồn. Gặng hỏi, Hoàng mới nói thẳng. Hóa ra lý do anh “có mới nới cũ” là bởi một ngày, trong bộ quần áo ngủ mỏng tang, Tâm "hồn nhiên" ngồi gác chân lên bàn, chăm chú soi gương, tay kia cầm nhíp. Tâm thoải mái “dọn cỏ” ở nách ngay trước mặt anh.
Tâm buồn bã khi anh đi lấy vợ (Ảnh minh họa)
Thế là bao nhiêu ấn tượng tốt dành cho Tâm bỗng mất hết. Tâm còn tái mặt khi anh yêu kết luận: “Miệng em rất hôi, anh không biết phải nói thế nào cho tế nhị…”.
Tâm chỉ còn biết lí nhí: “Thôi anh đừng nói nữa, anh về đi”.
Chị Lý lại là một trường hợp khác. Chị và anh Nghĩa dù quen nhau đã gần 2 năm nhưng chính thức yêu thì mới được 3 tháng. Khuôn mặt chị hài hòa, ưa nhìn, nổi bật là nước da trắng ngần. Chị đang là giảng viên của trường đại học T.
Kế hoạch đám cưới được "vẽ" ra. Họ còn bàn về chuyện sau này ở đâu, và chăm sóc con cái thế nào,…
Một ngày nọ, anh “mất tích”. Chị gọi kiểu gì anh cũng không nghe, nhắn tin anh cũng chẳng trả lời.
Thấy có điều bất ổn, chị tìm đến nhà anh. Chị sửng sốt khi anh nói lời chia tay vội vàng. Thật sự chị không tin, đầu choáng váng, chị khóc òa, khóc thảm thiết nhưng cuối cùng anh vẫn khăng khăng: "Anh sẽ mãi nhớ đến em và hi vọng em trở thành cô em gái tốt của anh. Anh sắp lấy vợ rồi, anh đã chụp ảnh cưới". Lý do mà anh đưa ra hết sức đơn giản: "Cả họ tộc nhà anh đều cho rằng em không xứng đáng làm dâu...".
Trước đó, gia đình anh bàn tán xôn xao vì anh sắp lấy được vợ đẹp, lại là dân thành phố. Ai cũng háo hức muốn xem mặt cô dâu tương lai trong ngày ra mắt đầu tiên. “Đúng là cô ấy đẹp thật”, người nào cũng tấm tắc.
Nhưng cánh phụ nữ thì hốt hoảng khi thấy cô mặc váy ngắn cũn cỡn về làng. Cô vào bếp làm cái nọ cái kia, dù nấu nướng hay nhặt rau cũng phải ngồi xổm, đến ăn cỗ cũng ngồi dưới sàn, không hiểu cô sẽ xoay xở thế nào.
Nhưng cô chẳng lo lắng gì, cứ điềm nhiên đứng lên ngồi xuống liên tục với cái váy ngắn và bó, “lộ hàng” là chuyện khỏi bàn.
Kịch tính nhất là lúc ăn cỗ. Cô tự thấy mình có nghĩa vụ chào hỏi các cụ, thế là cầm chén đến từng mâm, ngồi ghé vào chiếu. Mấy cụ ngồi cạnh hớt hải dịch ra cho cô ngồi, mấy cụ đối diện đỏ bừng mặt ngó lên xà nhà...
Lý đau khổ nhìn theo bóng Nghĩa đi khuất vào trong...