Vì tiền, tôi đã nhẫn tâm bỏ rơi chồng và con thơ
Hôm qua là sinh nhật 4 tuổi của con gái. Nhớ con, mình về tặng quà cho con. Trước mặt bao nhiêu người, nó ném cái váy mình tặng ra ngoài sân, hét lên: “Con không có mẹ, con chỉ có ba. Mẹ cút đi”.
Đọc bài bạn, mình ứa nước mắt. Mình hiểu nỗi lòng của bạn, ân hận,
tiếc nuối vì những quyết định sai lầm của quá khứ. Những gì ngày nay
phải gánh chịu chính là sự trả giá cho sự tham lam ngày trước.
Mình cũng như bạn, mình tham tiền, vì tiền mà hành động sai lầm.
Nhưng tội của mình còn nặng hơn bạn nhiều lắm. Có lẽ kiếp này và ngàn
kiếp sau nữa mình cũng không trả nổi.
Cuộc sống của mình vốn rất êm đềm. Khi còn trẻ, mình cũng như nhiều
người khác đều sống tình cảm, coi đồng tiền chỉ là thứ phù du. Tuổi trẻ
của mình nồng nhiệt, vui tươi, ấm áp.
Khi đó, mình có 1 mối tình rất đẹp. Chúng mình là bạn cùng lớp cấp
3, cùng nhau trải qua đủ cung bậc cảm xúc tuyệt vời, từ những rung động
học trò ngây thơ đến tình yêu cuồng nhiệt. Ngày ấy, mình đã mơ ước rất
nhiều về 1 gia đình nhỏ bé, bình dị và hạnh phúc của 2 đứa. Bọn mình
cũng trao tất cả cho nhau, chỉ chờ tới thời điểm thích hợp là cưới.
Nhưng càng trưởng thành, mình càng cảm thấy tình yêu là chưa đủ.
Mình ghen tỵ với những đứa bạn có người yêu giàu có, chiều chuộng. Mình
cảm thấy những lời nói, hành động tình cảm của người yêu là sáo rỗng.
Mình thấy anh ấy chỉ biết nói miệng mà không có 1 hành động thực tế nào
để chứng tỏ tình cảm với mình.
Nghĩ tới chuyện 2 đứa bằng tuổi, tới ngày anh thành đạt, lo được
cho mình thì mình đã già nua, xấu xí. Rồi trong quá trình ấy lại còn
phải trải qua muôn vàn khó khăn khác, mình càng thêm khó chịu. Mình cảm
thấy ân hận vì đã trao thân cho anh, không để lại 1 đường lui cho bản
thân.
Chẳng trách ai được, kết cục này mình phải chuốc lấy vì sự tham lam, nhẫn tâm, khốn nạn của mình. Mình mất hết tất cả rồi. (Ảnh minh họa)
Cuối cùng, mình vẫn lấy anh. Bởi vì mình đã trao tất cả cho
anh từ lâu, vì mình là người con gái khá bảo thủ trong vấn đề trinh
tiết. Mình sợ nếu mang tấm thân không trong sạch đi lấy chồng khác thì
sẽ bị người ta khinh cả đời.
Đúng như mình dự đoán từ trước, cuộc sống sau hôn nhân của mình vô
cùng khổ sở. Bọn mình chưa có nhà riêng, phải ở chung với bố mẹ chồng.
Vì sự khác biệt thế hệ, mình không hợp và xích mích khá nhiều với nhà
chồng. Đôi lần muốn chuyển ra ở riêng nhưng hoàn cảnh 2 vợ chồng không
cho phép.
Không có ai đỡ lưng, học hành cũng không thuộc dạng nổi bật nên mãi
mà chồng mình chẳng kiếm được công việc tốt. Tiền lương của anh ấy sống
1 mình thì được nhưng gánh thêm cả vợ con thì không nổi. Nhìn những đứa
bạn lấy chồng hơn tuổi, ổn định, được ở riêng thoải mái, sung sướng,
mình càng thêm hối hận về quyết định lấy chồng trước kia.
Mình muốn hoãn việc sinh nở lại nhưng 1 lần trót lỡ, chồng mình
không bảo hộ nên chúng mình buộc phải sinh con. Đứa bé ra đời đúng thật
là gánh nặng của mình. Thiếu thốn về kinh tế, sinh con được 1 tháng mình
đã phải ra ngoài làm việc để kiếm thêm tiền. Nhiều khi lê thân về đến
nhà, nhìn thấy con, mình càng thêm mệt mỏi. Tiếng con khóc càng làm mình
thêm rầu rĩ, đau đầu. Mình cứ mặc nhiên để cho chồng chăm con, lăn ra
ngủ.
Ở chỗ làm thêm của mình, có 1 anh quản lý rất có tình cảm với mình.
Ban đầu, mình cố gắng né tránh vì dù sao mình cũng là gái đã có chồng
con. Nhưng càng về sau, sự quan tâm của anh ấy càng làm mình rung động.
Thấy mình mệt, anh ấy chủ động bảo mình ngồi nghỉ còn anh ấy làm giúp việc của mình. Anh ấy mua đồ ăn, sữa cho mình, dành cho mình những lời quan tâm, tình cảm mà đã lâu mình chưa nhận được từ chồng.
Thấy mình mệt, anh ấy chủ động bảo mình ngồi nghỉ còn anh ấy làm giúp việc của mình. Anh ấy mua đồ ăn, sữa cho mình, dành cho mình những lời quan tâm, tình cảm mà đã lâu mình chưa nhận được từ chồng.
Một ngày, anh hẹn mình đi ăn tại nhà hàng sang trọng. Trong ánh nến
lãng mạn huyền ảo, anh tỏ tình với mình. Từ rất lâu rồi mình chưa được
cùng chồng như thế. Vì vậy sự cảm động ấy đã khiến mình ngã vào vòng tay
anh ấy.
Từ đó mình và anh trở thành nhân tình của mình. Mỗi lần đi với anh,
mình cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy như thoát khỏi cuộc sống mệt mỏi,
thiếu thốn bên chồng con. Anh ấy làm cho mình cảm thấy được chiều
chuộng, thoải mái. Anh chu cấp tiền để mình khỏi phải vất vả ngược xuôi.
Mình thấy mình xứng đáng với sự đầy đủ ấy hơn là phải chịu đựng cuộc
sống khó khăn với chồng.
Càng ngày, mình càng dấn sâu vào cuộc tình với người mới. Mình đưa
đơn ly hôn với chồng, mong được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân sai lầm để
đến với hạnh phúc mới. Chồng mình bàng hoàng và sốc khi biết bị cắm
sừng. Anh ấy đồng ý ly hôn, với điều kiện mình để con lại cho anh nuôi.
Suy đi tính lại, mình thấy thế cũng hợp lý. Mang con đến sống với
chồng mới không phải là 1 ý hay. Còn với chồng cũ, mình đã đắc tội với
anh thì đền bù cho anh ấy bằng 1 đứa con là phải đạo. Mình bỏ chồng, bỏ
con lại để đến với người mới.
Đến với người đàn ông thứ 2 này, chúng mình không cưới, chỉ sống
chung như vợ chồng. Mình được sống trong ngôi nhà rộng lớn, vật chất đầy
đủ. Mình cảm thấy vô cùng hài lòng. Người mới không thích mình còn liên
hệ với chồng cũ và con nên mình cũng hạn chế. Thỉnh thoảng lắm mình mới
lén gọi điện và tới thăm con.
Hơn 3 năm sống dưới danh nghĩa người tình nhưng anh vẫn không ngỏ
lời cưới và cho mình 1 danh phận. Mình sốt ruột lắm vì cũng lớn tuổi
rồi, muốn yên bề gia thất và có gia đình hạnh phúc.
Nhưng mỗi khi mình giục, anh ấy chỉ bảo: “Không muốn thay đổi, chỉ muốn sống tiếp thế này. Không chịu thì chia tay”. Mình còn phát hiện ra, anh đang tòm tem với 1 cô bé mới vào làm ở cửa hàng, cũng giống như ngày xưa anh tán tỉnh mình.
Nhưng mỗi khi mình giục, anh ấy chỉ bảo: “Không muốn thay đổi, chỉ muốn sống tiếp thế này. Không chịu thì chia tay”. Mình còn phát hiện ra, anh đang tòm tem với 1 cô bé mới vào làm ở cửa hàng, cũng giống như ngày xưa anh tán tỉnh mình.
Mình thất vọng, buồn khổ. Mình bỏ tất cả, làm 1 người vợ tồi, 1
người mẹ khốn nạn để đi theo anh, vậy mà anh nỡ đối xử với mình như vậy.
Mình đạt được thứ mình muốn - tiền, nhưng tình cảm, hạnh phúc chân
thành thì chẳng có.
Hôm qua là sinh nhật 4 tuổi của con gái. Nhớ con, mình về tặng quà
cho con. Trước mặt bao nhiêu người, nó ném cái váy mình tặng ra ngoài
sân, hét lên: “Con không có mẹ, con chỉ có ba. Con không cần mẹ, Mẹ cút
đi”. Mình chỉ biết khóc thầm, xin lỗi con rồi im lặng rút lui.
Chẳng trách ai được, kết cục này mình phải chuốc lấy vì sự tham
lam, nhẫn tâm, khốn nạn của mình. Mình mất hết tất cả rồi. Ngay cả đống
vật chất mà mình dùng con cái, danh dự để đổi chắc cũng sắp tuột khỏi
tay. Người đàn ông của mình hình như đã có tình yêu mới, chẳng mấy chốc mình sẽ bị đuổi khỏi căn nhà này thôi.
Giờ mình chỉ biết lặng thầm, cay đắng chịu đựng. Coi như trời đang
trừng phạt mình, bắt mình chuộc tội cho những lỗi lầm gây ra. Mình muốn
về lại nhà chồng, xin lỗi chồng và con gái nhưng mình chẳng còn mặt mũi
nào. Mình phải làm thế nào đây?