Về ra mắt gia đình, dở khóc dở cười vì bạn trai thiếu hụt EQ
Ăn xong, bạn trai giúp em mang bát ra bồn rửa thì đánh rơi luôn chồng đĩa xuống sàn nhà. Rồi mặt tái mét thanh minh rằng do trơn tay, sau đó vội vã ngồi xuống nhặt mảnh vỡ, hậu đậu thế nào mà mảnh vỡ cắt vào tay, chảy máu đầy sàn.
Các chị tư vấn cho em với ạ, có nên lấy anh chàng này về làm chồng không? Chứ bố mẹ, anh trai em thì nản quá, đang phản đối ầm ầm lên.
Em quen anh được gần năm nay rồi nhưng mới nhận lời yêu 3 tháng trước. Anh ấy là con một, học rất giỏi, giờ đang làm kiến trúc sư của một công ty nước ngoài, lương tốt, người hào phóng, mỗi tội EQ thấp quá.
Từ khi đi học cho đến khi đi làm, bạn trai em ít khi phải giao tiếp với người khác, chỉ biết vùi đầu vào học. Bố mẹ lại là người luôn kỳ vọng con mình phải thành đạt nên ra sức ép anh học, quản lý nghiêm ngặt, không cho chơi bời, bạn bè gì. Vì thế mà anh có tính hơi rụt rè, nhút nhát. Khi căng thẳng là không biết mình đang làm gì luôn.
Trong suốt 3 tháng yêu nhau, giữa chúng em thì chẳng nảy sinh chuyện gì lớn lao cả. Anh rất tốt với em, chu đáo quan tâm, mua quà tặng, đưa đi chơi, ngày nào không gặp là nhắn tin hỏi thăm tình hình… Mặc dù em thấy anh hơi máy móc, vì câu cú của anh 10 ngày như một nhưng nói chung, em vẫn hài lòng. Bởi vì em không thích những anh chàng quá lẻo mép, đào hoa.
Trong suốt 3 tháng yêu nhau, giữa chúng em thì chẳng nảy sinh chuyện gì lớn lao cả. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, lần đầu em biết EQ của bạn trai có vấn đề là cách đây 1 tuần, em đưa anh về ra mắt bố mẹ. Nhà em có hai anh em, anh trai hơn em 8 tuổi, em sinh thiếu tháng nên được cả nhà chăm chút, thương yêu. Vì thế mà trước giờ em cũng không có kinh nghiệm yêu đương.
Bố mẹ em dặn là lúc nào yêu ai thì phải mang về nhà trước, ông bà duyệt được thì mới tiếp tục yêu, yêu là cưới chứ không có được lăng nhăng mà mất giá. Vì thế lần này em nhắc nhở anh là đến nhà ra mắt bố mẹ em, cố gắng biểu hiện tốt một chút. Anh cũng đồng ý. Hai đứa đi mua quà và chuẩn bị sửa sang hết một ngày.
Hôm đó bọn em về đến nhà là 9 giờ sáng, mọi thứ ban đầu rất ổn, anh lễ phép chào hỏi bố mẹ và anh trai em. Sau đó em vào bếp phụ mẹ nấu cơm, còn anh ngồi chơi với bố em. Bố em lịch sự hỏi thăm về gia đình và công việc của anh, có vậy thôi mà anh căng thẳng quá, nói chuyện mà cứ vò xé khăn trải bàn như thể tiểu thư ngày xưa. Có lẽ thấy hành động đó hơi kỳ quặc nên anh đưa tay sang bên vặt trụi lá cây mai cảnh của bố em.
Bố em sợ anh ngại nên không dám nhắc nhở, nhưng mặt thì lộ vẻ bực bội. Cây mai này là một người bạn trong Sài Gòn gửi ra tặng bố em, rất quý. Thế mà anh cứ ngồi tần ngần nhìn cây mai, vặt trơ trụi cả lá của nó. Bố em gọi anh ra sân chơi để anh bớt chú ý tới cây mai nhưng anh không ra. Anh bảo, bác cứ đi chơi đi ạ, cháu ngồi trong này là được rồi. Bố em là người lớn, có phải trẻ con đâu mà anh bảo bố em cứ đi chơi đi?! Làm bố em chẳng biết trả lời sao bèn gọi anh trai em đang mổ cá giúp mẹ em, vào tiếp khách.
Anh trai em rủ anh đi ra thăm vườn, anh đi, vấp mô đất, lúc ngã còn vô ý đẩy anh trai em khiến anh ấy bị ngã xuống ao. Chán quá, anh ấy bỏ mặc bạn trai em ngoài vườn, về thay quần áo.
Lần đầu em biết EQ của bạn trai có vấn đề là cách đây 1 tuần, em đưa anh về ra mắt bố mẹ. (Ảnh minh họa)
Bạn trai em cứ đứng lặng thinh ở bờ ao không dám vào nhà. Bố mẹ em liền bảo em đưa anh đi dạo quanh một chút rồi về ăn cơm. Với em thì anh rất tự nhiên, anh kể lể chuyện anh căng thẳng quá, hay là anh xin phép về, bữa sau đến thì ở ăn cơm. Em giận mới nói dỗi một câu: “Ờ, thế thì về đi”. Như được đặc xá, anh đi thẳng vào nhà xin phép bố mẹ và anh trai em. Cả nhà em hốt hoảng, ra sức giữ anh ở lại ăn cơm. Cuối cùng không đi được, anh đành ở lại.
Trong bữa ăn trưa, anh cúi gằm mặt ăn cơm, chỉ khi bố mẹ em hỏi gì thì anh trả lời, xong lại cúi gằm mặt xuống bát. Cả nhà biết anh xấu hổ nên cũng không nói chuyện gì nữa, tập trung ăn cho nhanh.
Ăn xong, anh giúp em mang bát ra bồn rửa, đang dọn chẳng sao, mẹ em vừa đến gần gọi anh ra bàn trà ăn hoa quả thì anh lại đánh rơi luôn chồng đĩa xuống sàn nhà. Rồi mặt tái mét thanh minh rằng do trơn tay, sau đó vội vã ngồi xuống nhặt mảnh vỡ, hậu đậu thế nào mà mảnh vỡ cắt vào tay, chảy máu đầy sàn. Tay em đang dở rửa bát nên anh trai em lấy vải sạch băng bó cho.
Hôm đó, sau khi tiễn anh về, em vừa quay vào nhà thì bố mẹ anh trai em đều lắc đầu. Mẹ em còn bảo: “Thế này rồi khổ thôi con ạ Như một cái máy. Thôi, tốt nhất tìm mối khác”. Bố em thì bảo: “Đàn ông đàn ang mà cứ thẹn thùng như gái 16, thế thì làm ăn được gì”.
Giờ em cũng chẳng biết nên tiếp tục hay nên thôi nữa. Các chị cho em lời khuyên với!