Vật vã với tình đơn phương
Chị thấy ganh tỵ với người con gái mà anh yêu thương.
Đêm nay, chị ngồi một mình bên bàn vi tính, nghe radio và hồi tưởng về anh. Chị nhớ về những kỷ niệm, những giây phút chị có anh bên cạnh cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Cho đến giây phút này, chị vẫn không thể trả lời được rằng: vì sao chị yêu anh? Chị chỉ biết yêu anh, thương anh, nhớ anh!
Chị là một cô gái sống nội tâm và nhút nhát, thế giới của chị rất nhỏ bé, tĩnh lặng. Từ nhỏ đến lớn chị chỉ biết học, học và học mà thôi. Chị chưa từng biết yêu và chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu. Thế nhưng, từ khi anh xuất hiện, anh đã làm thay đổi cuộc sống của chị, chị đã biết cởi mở hơn, biết tìm hiểu thế giới bên ngoài, và điều quan trọng là chị đã biết yêu anh.
Lần đầu tiên gặp anh, chị đã bị cuốn hút ngay bởi tác phong làm việc vì chúng ta khá hợp nhau, mọi việc phải thật tốt và hoàn hảo. Anh - với vai trò là nhóm trưởng - một nhóm trưởng làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm, chịu khó, cẩn thận hay lo lắng nhưng cũng rất hoạt bát. Còn chị, tuy cũng theo chủ nghĩa hoàn hảo nhưng tính tình cũng khá tinh nghịch và hay thích chọc ghẹo anh, chị muốn biết rằng ngoài công việc ra, anh còn có điều gì thú vị khác nữa không, sự tò mò muốn khám phá về anh đã làm chị cứ nghĩ về anh.
Chị thấy ganh tỵ với người con gái mà anh yêu thương (Ảnh minh họa)
Qua những lần tiếp xúc, trò chuyện với anh về việc học, việc thi cử, việc gia đình, anh đã cho chị một cảm giác ấm áp, bình yên, một điểm tựa mà bao cô gái khác cũng hằng mơ ước có anh trong đời và cảm xúc của chị đối với anh cũng tăng dần, lớn dần.
Rồi thời gian trôi qua, chị đã “yêu chàng khó tính” từ lúc nào, một tình yêu đơn phương mà chị giữ chặt trong lòng. Chị cứ hy vọng rằng tình bạn của anh đối với chị một ngày nào đó sẽ thăng hoa thành tình yêu.
Một lần, đi chơi cùng gia đình, chị có mua quà để dành tặng anh nhưng chị lại cứ giữ bên mình, chị sợ rằng đưa cho anh rồi sẽ không còn cơ hội gặp lại anh, bây giờ nghĩ lại chị thật là quá ngây thơ!
Mọi việc đã thay đổi kể từ khi anh đi làm. Thời gian đầu, anh vẫn điện thoại, nhắn tin, chat với chị như bình thường, chúng ta vẫn nói về công việc, chia sẻ nhiều thứ. Thế nhưng, dần dần anh nhãng chị ra. Rồi anh nói: “chúng ta chỉ là bạn".
Bề ngoài thì anh vẫn đối xử với chị như bình thường nhưng chị biết thái độ của anh đã khác. Mỗi lần nhấc máy anh chỉ mở đầu bằng 2 tiếng “ alo” nhạt nhẽo thay vì “Thành nghe đây Nhi” như lúc trước.
Chị đã khóc, khóc rất nhiều, mỗi khi cầm đến điện thoại, chị cố gắng cầm lòng lại không gọi hay nhắn tin cho anh, vì sợ mình sẽ nhận lấy sự im lặng.
Một lần gặp anh trên đường chị chỉ muốn chạy đến ôm lấy anh và khóc, nhưng anh chỉ gật đầu chào chị và đi mất. Chị cố gắng làm việc, làm cho bản thân thật bận rộn, thật mệt mỏi để tối chị có thể ngủ một giấc mà không phải buồn và khóc vì nhớ anh.
Chị thấy ganh tỵ với người con gái mà anh yêu thương, ở bên anh, cô ấy sẽ được hạnh phúc bởi sự chăm sóc chu đáo, nhiệt tình, cẩn thận với một tình yêu chân thành. Đối với chị, điều đó chỉ là ước mơ. Chị thấy buồn và tiếc cho anh vì người đó không biết quý trọng tình cảm mà anh đã trao trọn với tấm lòng chân thành của một chàng trai chung thủy.