Tự tin có thể làm mẹ đơn thân, không ngờ có ngày tôi phải tay trắng nuôi con
"Rốt cuộc thì bố mẹ muốn con sống như thế nào, miễn con hạnh phúc là được đúng không? Con đang hạnh phúc."
26 tuổi, tôi đã trải qua vài mối tình, thoáng qua có, sâu đậm có, nhưng không ai cho tôi cảm giác tôi cần phải lấy họ làm chồng. Tôi xinh đẹp, độc lập, tự do về kinh tế, cũng yêu gia đình rất nhiều, ý của tôi là tôi yêu bố mẹ đến nỗi không muốn bỏ họ mà đi lấy chồng.
Nghe quá nhiều những chuyện trời ơi đất hỡi của đồng nghiệp kể về cuộc sống sau khi lấy chồng, tôi đâm ra sợ. Thế rồi cái tư tưởng sẽ không lấy chồng cứ thế thường trực trong đầu tôi. Tôi độc thân, tôi hạnh phúc, vậy là đủ chứ có gì!
Tôi hoàn toàn hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. (Ảnh minh họa)
Khi ấy, không phải tôi đang "lẻ bóng", nhưng sau một vài lần về nhà bạn trai chơi, tôi nhận ra nếu mình lấy anh thì cuộc sống của mình sẽ không được hạnh phúc như hiện tại nữa.
Bố mẹ anh không phải người ghê gớm, nhưng cách sống của họ khác tôi quá nhiều. Họ đều là "người nhà nước", ở họ có những tư tưởng lạc hậu đã thành hình mấy chục năm, thứ mà tôi cho rằng sẽ ngăn cản "hạnh phúc" của mình.
Thế là mặc cho nhiều lần bạn trai ngỏ ý chính thức về ra mắt bố mẹ tôi để tính đến chuyện lâu dài, tôi đều từ chối. Tôi yêu anh, nhưng để lấy làm chồng thì không.
Thế mà sau một lần quan hệ không an toàn, tôi phát hiện ra mình có thai. Như những người phụ nữ khác, hẳn họ sẽ "cưới chạy bầu" ngay. Nhưng tôi thì khác, tôi tự tin đến cái nỗi nghĩ có thể nuôi con mà chẳng cần sự giúp đỡ của ai hết cả.
Anh hỏi cưới, tôi phũ phàng nói một câu: "Em không cưới, anh cho em xin đứa con làm lãi." Mặc cho giọng điệu ngạo mạn và hống hách của tôi, anh vẫn cố gắng thuyết phục vì không muốn con sinh ra mà không có bố. Tôi tuyên bố: "Em có thể làm cả bố lẫn mẹ của nó. Kết hôn làm gì rồi lại phải ly hôn, phiền!"
(Ảnh minh họa)
Anh cạn lời trước thứ lý lẽ có phần ngang ngược của tôi. Và tôi cũng cứ thế vui vẻ suốt 9 tháng thai kì rồi sinh con ra, bắt đầu cuộc sống của một bà mẹ đơn thân. Bố mẹ có lo lắng, nhưng tôi chỉ nói một câu: "Rốt cuộc thì bố mẹ muốn con sống như thế nào, miễn con hạnh phúc là được đúng không? Con đang hạnh phúc."
1 năm sau đó, khi con được gần 4 tháng, tôi nghe tin "người yêu cũ", cũng là bố của con tôi sắp sửa lấy vợ. Nói tiếc nuối thì không phải, nhưng tôi vẫn còn yêu anh, chỉ là sau khi không đồng ý chuyện cưới xin, mối quan hệ của chúng tôi không còn thể tiếp tục nữa.
Mẹ anh cần một người con dâu danh chính ngôn thuận, anh cũng cần một người vợ chính chuyên tảo tần. Không có tôi, họ đành đi chọn người khác. Tôi không trách, nhưng cái cảm giác bố của con mình sắp thành bố của những đứa trẻ khác, tình yêu anh ta dành cho con sẽ bị san năm xẻ bảy, tôi cũng có chút chạnh lòng.
Sau khi sinh, sức khỏe của tôi bị ảnh hưởng khá nhiều, đặc biệt là chứng mau quên khá nghiêm trọng. Chìa khóa, tiền… là chuyện bình thường, nhiều khi tôi còn quên cả tên con. Lẽ dĩ nhiên, công việc của tôi bị ảnh hưởng không nhỏ.
Và chuyện gì đến cũng đến, tôi giải ngân nhầm cho khách hàng, dẫn đến sự thất thoát lên tới hàng tỉ đồng cho cơ quan, tôi bị đuổi việc.
Bố mẹ thì đã già, người yêu cũ đã lấy vợ có con, tôi lại hai bàn tay trắng với bộ não cá vàng, tôi biết làm sao để nuôi con và tự tin như những ngày xưa? Tôi quả thật đã sai rồi.