Trong tình yêu, chân thành mà không có tiền thì cùng nhau bước được bao xa?
Tiền vốn không phải là thước đo cho bất cứ thứ gì. Nhưng không có tiền, hoặc không muốn dùng tiền, chân thành mãi mãi chỉ là một lời nói mà thôi.
Sau 8 tháng cô chia tay người yêu cũ, anh ngỏ lời yêu vào lúc cô đã ngà ngà say bởi tạp nham những hỗn hợp chất lỏng. Khoảnh khắc đó, có lẽ anh tin lý trí của cô đã mất đi quá nửa sức mạnh. Nhưng anh lại hoàn toàn quên mất rằng trái tim tỉnh táo nhất vào lúc người ta say.
Cô đáp lại tiếng yêu anh nói bằng một cái hẹn chẳng rõ cả thời gian lẫn địa điểm: "Cho em chút thời gian."
Rồi sau đó, anh đưa cô về nhà, an toàn và nguyên vẹn.
Một ngày trôi qua, rượu trong người cô vẫn chưa hết. Hai ngày trôi qua, nó đã ra ngoài một chút. Đến ngày thư ba, cô biết là nó đã hết từ ngày thứ nhất khi nhận được tin nhắn của anh vào lúc 3h chiều: "Em cần bao lâu để xem lại mối quan hệ không rõ ràng đã kéo dài tới 6 tháng này? 6 tháng cho một điều không rõ ràng, em không thấy được sự chân thành của anh?".
Ảnh minh họa
Cô thở dài: "6 tháng rồi cơ à... 6 tháng cho một mối quan hệ không rõ ràng. Chắc anh đã phải rất kiên nhẫn". Cô chỉ cảm thấy anh đã rất kiên nhẫn. Còn chân thành là gì? Đó là điều cô không biết và cũng chưa từng nghĩ tới trong những ngày tháng quen anh.
Chiều đó, trời mưa tầm tã đúng lúc tan tầm. Cô ngồi trong văn phòng nhìn nước táp vào cửa kính, chắc mẩm trong lòng rằng 10p nữa không tạnh thì xa mấy đắt mấy cũng đặt một chuyến grab để thoát thân. Vào phút thứ 8, màn hình ting ting một tiếng rồi hiện dòng chữ: "Mưa to đấy, em về cẩn thận nhé" - Người nhắn là anh.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng cô chợt trào lên một cảm giác vừa chua xót, vừa hụt hẫng.
Cách đây 3 năm, cũng vào một chiều mưa ngập phố thế này, người yêu cũ từng đi 6km tới trường đón cô về nhà. Cách đây hơn 1 năm, cũng vào một chiều mưa tầm tã thế này, người yêu cũ khi đó đang công tác ở Sài Gòn, đã vội vã chuyển khoản cho cô 100k để đi taxi từ công ty về nhà.
Số tiền chẳng nhiều nhặn gì, nhưng hành động đó thiết thực và chứa đựng nhiều chân thành hơn câu nhắc nhở từ người đàn ông 3 hôm trước còn trách móc cô vì đã không nhận ra sự chân thành từ anh ta.
Chiều tối hôm đó, cô đã nán lại công ty rất lâu, đến lúc sực nhớ ra là phải về nhà thì trời đã tạnh hẳn. Dong xe trên đường lúc 8h tối, nghe tiếng gió lùa ù ù bên tai, cô cảm thấy não mình đã được hong khô sau một thời gian dài úng nước.
Người đàn ông nói yêu cô 3 hôm trước, anh chưa từng vì cô mà chịu "hy sinh" bất cứ điều gì, dù là thứ nhỏ nhặt và đơn giản nhất, như TIỀN chẳng hạn. Ngày anh đi Hà Giang du lịch với bạn, anh nói nhớ cô quá, nhưng lại không FaceTime vì điện thoại anh hết 3G. Ngày cô rủ anh đi phượt cùng nhóm bạn, anh bảo rằng xe anh không chạy được đường xa. Ngày cô rủ anh đi thử một pub mới khai trương, điều đầu tiên anh hỏi là giá có cao hơn quán quen hai người từng ngồi hay không.
Nhớ lại, cô nhận ra bản thân chưa từng để anh "thiệt" bất cứ lần nào hai người gặp nhau. Cô chẳng giàu có gì, nhưng cũng không túng thiếu đến mức để anh bao mỗi lần ăn uống, xem phim.
Cô không rõ anh, hay tất cả những người khác đo sự chân thành bằng điều gì. Nhưng nếu ngay cả cái cơ bản và dễ dàng nhất là tiền mà còn phải đắn đo, thì chân thành ấy quả là thứ vứt đi. Suốt 6 tháng quen nhau, anh luôn tới mỗi khi cô gọi. Anh cũng chưa từng lơ là hay không quan tâm đến cô. Nhưng tất cả những sự quan tâm ấy đều chỉ là trên danh nghĩa.
Những lần cô gọi anh tới giữa chừng khi cô đã say, cô đều là người thanh toán hóa đơn.
Những lần cô kêu đói giữa đêm sau khi rượu đã ngấm, anh luôn chỉ trách móc "sao em không biết lo cho sức khoẻ".
Sự chân thành mà anh nói, không biết do yêu cầu của cô quá khác của anh, hay do anh nghĩ chân thành là thứ có thể chứng minh bằng lời? Cô không chắc.
Chỉ là nếu trong 10 đêm cô kêu đói, anh được một lần đến đưa cô đi ăn, có lẽ cô đã nghĩ khác. Chỉ là nếu chiều mưa hôm đó, anh bảo cô đợi anh qua đón, có lẽ cô đã nghĩ khác.
Với một người từng được yêu và từng trải qua những chân-thành-hữu-hình như cô, lời nói vốn chưa bao giờ là đủ. Lúc đó, cô hiểu rằng dù mối quan hệ giữa cô và anh có kéo dài tới 1 năm hay hơn nữa, thì cô cũng không cách nào có thể yêu được người đàn ông này.
Họ kết thúc bằng một cuộc hẹn. Anh nhận từ cô một lời xin lỗi và cảm ơn. Nhưng có lẽ anh mãi mãi không thể hiểu vì sao anh đã "chân thành" đến vậy mà cô vẫn từ chối.
Sau hôm đó, anh gửi cho cô một tin nhắn, rằng mong cô gặp được người có nhiều chân thành hơn anh.
Cô mỉm cười. Bởi vì đã từng gặp được người chân thành hơn anh, nên sự chân thành của anh mãi mãi là không đủ để cô rung động. Cuộc đời cứ mãi buồn cười như thế. Anh cho rằng cô ngu ngốc nên mới bỏ lỡ anh, mà không hề biết rằng chân thành trên đời này cần nhiều hơn những lời nói.
Tin nhắn đó, cô không trả lời anh nữa. Nhưng quả thực cô đã nghĩ rằng nếu anh cứ mãi giữ sự chân thành ấy, thì liệu thời buổi này có còn cô gái nào ngốc nghếch đủ để tin anh nữa không?
Tiền vốn không phải là thước đo cho bất cứ thứ gì. Nhưng không có tiền, hoặc không muốn dùng tiền, thì chân thành mãi mãi chỉ là một lời nói mà thôi.
Vài ngày sau, cô tình cờ gặp lại người yêu cũ. Khoảnh khắc đó, thực tình cô chỉ muốn nói với anh rằng: "Cảm ơn anh vì khi đó dù nghèo, cũng không ngại chi tiền vì em!"